Một khắc kia, Tô Cẩm Lí có một loại cảm giác nguy hiểm khi đồ vật của mình bị người khác nhìn trộm.
Ngược lại nỗi khổ của Tô Sơ Tâm hắn dần dần cảm thấy không còn để ý nhiều như vậy nữa......
Dương gia, tang thương ảm đạm.
Khi Dương Xuyến Xuyến về đến nhà, gia sản của Dương Vạn Tài trong một đêm lụi bại, nhanh chóng nhiễm bệnh.
Mà tâm trí Dư Thúy suy nghĩ quá độ đang khóc.
Nhưng Tiểu Bích vẫn rất nhanh kể lại chuyện xảy ra với Dương gia.
Thì ra không biết là ai trong nhà đã bán đứng Dương gia, cho nên mới có thể nhanh chóng bị kẻ chủ mưu nắm được nhược điểm.
Tất cả tai nạn đều xảy ra trong một đêm.
Dương Xuyến Xuyến nghe hết, mím chặt môi.
Tất nhiên, chuyện này không phải trùng hợp.
Rõ ràng là có âm mưu từ trước!
Trong nháy mắt, một ý nghĩ đáng sợ chui vào trong đầu nàng......
Lúc hắn đến Diệp thành tìm mình, không phải đã nhắc nhở mình sao?
Chẳng lẽ là Tô Cẩm Lý?
Vương gia đáng sợ đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn đáng sợ như thế nào?
Dùng lực lượng lớn trong một đêm phá hủy tất cả Dương gia!
Dương Xuyến Xuyến trừng mắt tưởng tượng ra viễn cảnh đó, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, nhịn sự đau lòng và kinh ngạc trong lòng xuống.
Mở miệng, lại mang theo một tia mệt mỏi: “Phụ thân, nương...... Việc này, giao cho con giải quyết đi!”
Dư Thúy nghe nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Dương Xuyến Xuyến, lắc lắc đầu.
“Con nghĩ, có lẽ là Tô vương gia, chắc chắn hắn nhằm vào con, con đi tìm hắn, có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho Dương gia chúng ta!”
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời,
Dương Xuyến Xuyến - đại tiểu thư cao ngạo biết đến cái gì tên là tất phải cúi đầu!
Trong một đêm, Dương Vạn Tài giống như là đã già đi mới lắc lắc đầu, kiên quyết nói:
“Không được! Nếu thật sự là Vương gia, con đi như vậy, tất nhiên hắn chắc chắn không tha thứ cho con! Xuyến Xuyến! Cái nhà này đã bị phá hủy, hà tất phải như vậy!”