“ Ta không bao giờ yêu nam nhân biến thái này. Ta sẽ khiến hắn yêu ta sâu đậm, sau đó mạnh mẽ là tổn thương hắn, ta muốn nhìn rốt cuộc ai mới là kẻ bại trận.” Xem này, hắn tới đây mà lòng vui mừng khôn xiết. Trong tay đang cầm cây trâm mình cất công nhờ người làm, đưa cho nàng. Hắn thật sự muốn đưa nàng. Muốn nhìn thấy nàng cười, đáy mắt quyến luyến. Nhưng hắn vui vẻ lại đón nhận sự tàn nhẫn của nàng. Hắn nghe được cái gì đây, ha ha, thật buồn cười làm sao! Tô Cẩm Lí hơi nhếch môi, hắn bá đạo, hắn tàn nhẫn, tính tình hắn không tốt. Nhưng Tô Cẩm Lí để ý mình trước nay đều sủng nàng. Lần đầu tiên trong đời có nữ nhân giẫm đạp lên sự nghiêm túc của hắn. Vậy mà lại có thể nghĩ hắn tính kế nàng? Ai là kẻ bại trận? Thật buồn cười! Tay Tô Cẩm Lí nắm chặt lại, cây trâm sang trọng tinh xảo kia liền gãy làm đôi. Giống như đáy lòng hắn, vừa mới sinh ra thứ gì đó, đều bị đánh tan. Tất cả đều là giả! Ngay đó, sắc mặt Tô Cẩm Lí cũng đen lại như tro tàn. May mắn Tô Cẩm Lí hắn chưa thật sự toàn tâm toàn ý với nàng. Nếu không, hiện tại hắn sẽ như một kẻ ngốc bị nữ nhân này đùa giỡn. Mắt Tô Cẩm Lí nhanh chóng trở nên lạnh lùng xa cách. Giống như lúc trước chưa từng gặp qua Dương Xuyến Xuyến, hoàn toàn xa cách. Cây trâm bén nhọn đâm vào ngón tay hắn, máu chảy ra.