Cõi lòng... dường như ngày càng nặng trĩu.
Bị vứt bỏ... đã trở thành vận mệnh suốt cả một đời của nàng.
Thời niên thiếu từng yêu say đắm, mọi thứ chợt hóa thành nỗi khổ chìm sâu tận đáy lòng.
Tổn thương trần trụi, máu chảy không ngừng.
Chỉ có một mình Dương Xuyến Xuyến biết. Trong đêm khuya. Những lúc cô độc. Khi nhìn người khác tình nồng ý mật.
Cô mới hiểu mình cô đơn đến nhường nào.
Vết sẹo vốn đã bị chôn vùi kia chợt dấy lên cơn đau.
Dương Xuyến Xuyến nhắm mắt lại...
[Đến phần ở cổ đại]
Nàng không rõ rốt cuộc là nước mắt hay nước sông đã thấm ướt khuôn mặt mình.
Cảm thấy cõi lòng mênh mang vô tận.
Đột nhiên, nàng có cảm giác tay mình bị túm lấy và kéo vào bờ.
Dương Xuyến Xuyến chợt mở mắt.
Người túm lấy nàng không phải ai khác ngoài Tô Cẩm Lí.
Nhưng bên cạnh hắn còn có hai người đang đứng.
”Hoàng đệ, sao đệ có thể làm như thế? Đẩy một nữ tử xuống nước?”
Người đang nói chuyện là một nam tử mặc y phục màu tím, ánh mắt mang theo mấy phần chỉ trích.
Theo sau y là nữ tử cầm hoa đăng, nàng ta mở miệng, phụ họa:
”Phải đó Cẩm Lí, huynh tùy hứng quá rồi.”
Nói xong, nàng ta đưa hoa đăng cho nam tử ở bên cạnh mình rồi đi tới trước mặt Dương Xuyến Xuyến.
Vẻ mặt rất dịu dàng, giọng nói dịu dàng rất êm tai:
”Ngươi đừng giận, tính tình Cẩm Lí không được tốt, mong ngươi có thể tha thứ cho huynh ấy.”
”Ừm...”
Dương Xuyến Xuyến nhìn thoáng qua Tô Sơ Tâm. Nàng vừa lạnh vừa run, đáp lại mà chẳng hề để ý.
Nhưng Tô Cẩm Lí ở bên cạnh lại liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng.
”Nói như vậy, ngươi thật sự tha thứ cho Cẩm Lí?”
Tô Sơ Tâm vui mừng nở nụ cười, trên mặt hiện lên nét cười tuyệt mỹ.
Dương Xuyến Xuyến nhìn mà chẳng biết nơi đây là chốn nào, nàng đáp: “Ta phải về nhà, tỳ nữ của ta ở đâu?”
”Cảm phiền Tô vương gia gọi người giúp ta, sau đó thì ta và ngài... cắt đứt quan hệ!”
Tô Sơ Tâm nghe vậy, lập tức thúc giục kẻ đang thờ ơ: “Cẩm Lí, đi thôi...”
Giọng nói mềm mại của nữ tử tựa như kim châm, đâm nhẹ vào đáy lòng của Tô Cẩm Lí.