Tô Cẩm Lý cắn chặt hàm răng, tức giận quát: “Muốn chết? Vẫn là muốn chết? Các ngươi chính mình lựa chọn!”
Thật sự rất có quyết đoán!
Một câu vô cùng đơn giản.
Tất cả nữ nhân đều sợ tới mức không dám động rồi.
Có một người lá gan lướn, che miệng cười, kiều mỵ nói: “Vương gia, hà tất phải tức giận như vậy......”
Vừa nói xong, tay nàng vừa lắc lắc khăn lụa vừa quét Tô Cẩm Lý một phen.
Nhưng mà, một giây sau đó là một tiếng hét thảm.
Cổ tay nữ nhân kia bị Tô Cẩm Lý vặn đứt rồi.
Mọi người toàn bộ đều sợ hãi.
Tô Cẩm Lý là một bộ dáng thô bạo, giận trừng mắt nhìn những người đó.
Tú Bà nhìn thấy như vậy ****, vội vàng chạy ra, là Vương gia, nhất định phải lấy lòng.
“Vương gia, này...... Là cô nương không hiểu chuyện, Vương gia đừng so đo......”
Tô Cẩm Lý đen mặt, thô bạo đẩy Tú Bà ra.
Một tay bám Dương Xuyến Xuyến, nhớ lại bên ngoài đi đến vừa đi vừa c lớn tiếng hô:
“Nhớ kỹ, thanh lâu này lần sau nếu nàng dám tới,nếu bổn vương biết, đem thanh lâu này dỡ xuống!”
Ngữ khí bá đạo, ngay cả Dương Xuyến Xuyến trong nháy mắt kinh ngạc.
--------------------------------------------
Trở lại vương phủ.
Cả người Tô Cẩm Lý đều đã như là muốn nổ tung.
Cực kỳ nóng.
Nghĩ muốn cũng không có nghĩ muốn, kéo Dương Xuyến Xuyến vào phòng ngủ.
Mang theo vài phần khẩn cấp.
Hung hăng đem Dương Xuyến Xuyến áp ngã xuống giường.
Tô Cẩm Lý hô hấp cực nóng, phun tại trên cổ Dương Xuyến Xuyến.
Nóng nóng, ngứa.
Khiến cho cả người Dương Xuyến Xuyến đột nhiên loạn cả lên.
Tư thế của bọn họ quá mức ân ái, quá mức thân mật.
Dương Xuyến Xuyến cảm giác được rõ ràng hạ thể vĩ đại củaTô Cẩm Lý, gắt gao đè chính mình.
Vốn dĩ, nàng là muốn đòi Tô Cẩm Lý nhích lại gần mình, lây dính đến trên thân mình **** cùng cô nương thanh lâu một đêm triền miên.