Chương mới đến rồi đây mọi người ơi! Chương này không được đăng theo lịch thường lệ a~ Vì sao lại có chương mới? Vì Bạc Hà có chuyện cần thông báo a~ Truyện Vương gia, ngài quá phận rồi! đã đạt 1k lượt view trên Sàn truyện. 1k view không phải là con số lớn nhưng nó rất có ý nghĩa với Bạc Hà và bạn Chi dễ dãi - người giúp mình đăng truyện lên Sàn truyện. Không biết bao giờ wattpad được 1k view nhỉ? À, mà mình không keo kiệt đâu, mình chỉ lười và bận thôi. Tại sao lại có bạn nghĩ mình keo kiệt nhỉ? Ở sàn truyện thường chậm hơn wattpad vì bạn Chi Dễ Dãi có tính hay quên.
_From Bạc Hà and Chi Dễ Dãi with love_
P/s : Thanh minh lại là Chi not Chi dễ dãi nhé -.- yêu cầu con edit đừng nói xấu bạn bè -.-
Nhìn kìa, là Hiên vương!
Vừa mới đi qua hành lang dài, Yên Nhi liền chỉ vào người mặc cẩm bào đang đứng hàn huyên cùng Lâm Bác trong viện, nam tử kia tiêu soái cao quý, nhưng lại mau chóng kéo Lâm Hinh Nhân trốn ở bụi hoa bên cạnh hành lang.
Ở trong mắt Yên Nhi, Lâm Hinh Nhân là người đi đứng hậu đậu, cho nên lúc nào cũng phải giúp nàng, mặc dù là hành động trong lúc lơ đãng, nhưng mà làm cho Lâm Hinh Nhân cảm nhận được một tia ấm áp, bất giác mỉm cười.
Hiên vương đại khái phải đi. Yên Nhi đoán
Tuy rằng thời gian Tây Môn Tĩnh Hiên lưu lại ở phủ thái sư rất ngắn, chính là đem hỉ lễ giao cho Lâm Bác, nhưng mà đối với vị vương gia này, lễ tiết đúng là rất quan trọng.
Xem bộ dáng kia của Tây Môn Tĩnh Hiên, phong thái hiên ngang lộ ra một phần tùy ý, tự mình xuất môn đưa hỉ lễ chứng tỏ rằng lễ tiết đúng là rất quan trọng, nhưng mà vẻ mặt cùng cử chỉ lúc này của hắn tựa như đem tất cả những điều đó không để trong lòng, nhất cử nhất động đều biểu hiện không thèm để ý chút nào.
Mặt người dạ thú!
Lâm Hinh Nhân bất giác thầm mắng, nhìn bộ dáng không quan hệ, đúng là hành vi đáng xấu hổ, tránh không khỏi bẩn mắt.
Bất quá Tây Môn Tĩnh Hiên này cũng có thể là do người khác cải trang, ai có thể nghĩ ra hắn vừa mới bị người khác làm cho nhục nhã?
Lâm Hinh Nhân tránh ở sau bụi hoa đang chú ý tới Tây Môn Tĩnh Hiên, bỗng cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân rất nhỏ, không cần nhìn cũng biết đó là Lâm Khả, năm đó chính mình không ngờ rằng Lâm Khả có thể đi uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, nàng ta mới có cơ hội đẩy mình xuống vách núi.
Bất quá, hiện tại Lâm Hinh Nhân rõ ràng có thể tránh, nhưng mà nàng xoay người trốn sau bụi hoa làm như bình thường, chờ Lâm Khả tới gần.
Ngay lúc Lâm Khả cho rằng gian kế của mình thành công, tới gần sau lưng Lâm Hinh Nhân, thời điểm nàng đánh một chưởng, Lâm Hinh Nhân thuận thế nghiêng người, từ trong bụi hoa liền xông thẳng ra ngoài, đánh thẳng tới chỗ Tây Môn Tĩnh Hiên.
Tiểu thư! Yên Nhi sợ hãi kêu
Ngươi làm cái gì vậy? Lâm Bác lẵng lẽ nhìn về phía Tây Môn Tĩnh Hiên kịp thời tránh ra, bỗng nhiên dừng lại ở trước mặt Lâm Hinh Nhân.
Ta . . . . . Ta . . . . . . Không phải cố ý. Lâm Hinh Nhân tập tễnh đứng lên, nhìn về phía sau, Lâm Khả chạy tới đoạt lấy chỗ của Yên Nhi.
Tỷ tỷ, ngươi như thế nào mà không cẩn thận như vậy, trước đại hôn mà gặp mặt phu quân là điềm xấu, ngươi xem đây không phải là cảnh cáo ngươi sao? Lâm Khả vừa đỡ Lâm Hinh Nhân đứng dậy, vừa phủi đất trên y phục của nàng.
Lời nói ôn nhu thân thiết kia thật làm cho người cảm thấy đây là một muội muội tốt, mà vô ý trong lời nói lại hàm chứa Lâm Hinh Nhân không nhẫn lại được, vội vã rình xem phu quân tương lai.
Thật là không ra thể thống gì, còn không mau lui xuống! Lâm Bác tức giân nói, vốn đích nữ phủ thái sư là một phế nhân cũng đã làm cho hắn mất hết thể diện, nhịn không được đến đại hôn đến nhìn lén thì thôi, lại còn làm lộ tới mức đến trước mặt Hiên vương, thật sự là bôi nhọ gia phong, đem bộ mặt của Lâm gia mất hết.
Phụ thân, vương gia bớt giận, ta liền bồi tỷ tỷ đi xuống. Lâm Khả dìu Lâm Hinh Nhân khôn khéo nói.
Lâm Hinh Nhân muốn bỏ cánh tay của Lâm Khả ra, nhưng mà nàng cảm giác được nàng ta cố ý giữ chặt lấy mình, cũng sẽ không có dùng ám lực, tùy ý nàng ta ở trước mặt mọi người diễn kịch.
Lâm Hinh Nhân cúi đầu suy nghĩ, cắn môi dưới, bộ dáng nhu nhược ủy khuất, khập khiễng xoay người, để cho Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn thấy bóng dáng khó coi.
Đợi đã. Tây Môn Tĩnh hiên đột nhiên mở miệng nói.
Đáy lòng Lâm Hinh Nhân mịt mù, nàng có ý ngã trước mặt hắn chính là muốn xem xem hắn vì cái gì lại tự mình đến phủ thái sư đưa lễ. Nếu có cái gì không ổn, liền kịp thời đối phó. Bất quá Tây Môn Tĩnh Hiên cũng không có phản ứng gì khác thường, vốn định an tâm lui ra, ai ngờ Tây Môn Tĩnh Hiên đột nhiên gọi nàng lại.
Nhưng đối phương đã mở miệng, Lâm Hinh Nhân cũng không khỏi không dừng lại, chậm rãi xoay người, cúi đầu nhẹ nhàng nói, Vương gia.
Những quy tắc này không cần câu nệ, người xuất thân từ tướng môn càng không cần để ý. Ánh mắt Tây Môn Tĩnh Hiên thản nhiên đảo qua người Lâm Hinh Nhân, liền chuyển hướng về phía Lâm Khả, Nhị tiểu thư là người hiểu biết lễ nghĩa, lại càng không nên rơi vào khuôn sáo cũ rích, có như thế mới cảm thấy thoải mái tự tại.
Chính là vương gia giáo huấn. Lâm Khả vuốt cằm, ôn nhu nói.
Người ôn nhu, hiểu lễ nghĩa như vậy, thấy thế nào cũng không giống nhị tiểu thư trong phủ thái sư giương nanh múa vuốt cực kì kiêu ngạo kia.
Tây Môn Tĩnh Hiên này dùng có tri thức hiểu biết lễ nghĩa cho bộ dáng Lâm Khả lúc này hoàn toàn chính xác.
Lâm Hinh Nhân trong lòng cười thầm, đừng nhìn bộ dáng Lâm Khả nghe lời giáo huấn, kỳ thật trong lời nói của Tây Môn Tĩnh Hiên nàng không hẳn nghe hiểu vài phần.
Theo lời Tây Môn Tĩnh Hiên cũng với ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Khả cực kì chăm chú làm cho Lâm Hinh Nhân cảm giác được chỉ vì một điều nhỏ nhặt mà Tây Môn Tĩnh Hiên để ý đến Lâm Khả. Mà lần lần này ý tứ hàm xúc trong lời nói của hắn đối với Lâm Khả là điều tốt. Mới nghe qua thì thay nàng nói, không được khinh thường hành vi rình trộm của nàng, nhưng kỳ thật lại dạy bảo Lâm Khả thái độ làm người, không cần câu nệ hủ tục, như vậy mới tự do thoải mái.
Kỳ quái? Tây Môn Tĩnh Hiên như thế nào lại để ý Lâm Khả???
Lâm Hinh Nhân cho là trực giác của mình sai, thế nhưng từ trước tới nay nàng luôn tự tin về trực giác của mình.
Lui xuống đi. Tây Môn Tĩnh Hiên phất tay, quay lại nói với Lâm Bác, Lâm thái sư, bổn vương cáo từ, trong phủ còn chút việc cần xử lí.
Từ khi Tây Môn Tĩnh Hiên rời khỏi phủ thái sư, đều chưa liếc qua một cái người con gái sắp trở thành vương phi của mình một lần nào.
Xem ra thật đúng vì giải vây cho thái tử mà mới cưới nàng. Tây Môn Tĩnh Hiên đối với Lâm Hinh Nhân không thèm để ý chút nào, làm cho Lâm Hinh Nhân yên lòng.
Không còn khách quý, Lâm Khả không cần thiết phải diễn trò nữa, trở mặt nhìn về phía cửa lớn phủ thái sư, giễu cợt nói, Nhìn nam nhân của ngươi xem, bất quá hắn vì chịu khuất phục dưới phụ thân nên ngươi mới có cơ hội làm vương phi, còn muốn giáo huấn ta? Chờ ngày ta lên làm hoàng hậu, nhất định phải đòi lại món nợ này.
Lâm Khả đúng là ngu ngốc, Hiên vương vừa cố ý nói cho nàng nghe, người ta vừa mới đi , nàng liền trở mặt nói xấu người ta. Thật sự là làm khó ý tốt của Tây Môn Tĩnh Hiên. Lâm Hinh Nhân vừa nghe lời Lâm Khả nói, khóe miệng hơi gợn lên, đối với vị muội muội ngu ngốc này, nàng không còn lời nào để nói.
Ngươi về sau nói chuyện nên cẩn thận một chút.
Lâm Bác sớm đã quen với bộ mặt lương thiện của Lâm Khả, chỉ cần trước mặt người ngoài tỏ vẻ hiền thục dịu dàng một chút, hắn liền hoàn toàn không để ý tới cách xử sự trong phủ, nhưng lời nói không đúng mực của Lâm Khả tất nhiên vẫn bị quở trách.
Lâm Bác lên tiếng, Lâm Khả không dám lên tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Hinh Nhân một cái rồi bỏ đi.
Tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi. Yên Nhi nhẹ nhàng dìu Lâm Hinh Nhân nói, đều do nàng nói với tiểu thư Hiên vương tới đây, mới để cho tiểu thư bị bêu xấu, bất quá cũng may Hiên vương không có trách cứ tiểu thư, còn thay tiểu thư nói chuyện, xem ra tính tình so với thái tử tốt hơn nhiều, tiểu thư về sau cũng sẽ không phải chịu ủy khuất.
Edit & Beta: Bạc Hà