Cũng may đây đều là vật chết, chiêu thức cũng đều có một hình thức, hai người nhanh chóng tìm được quy luật của chiêu thức, đánh nhau cũng thành thạo hơn, nhưng mà tượng đồng là vật chết, đánh không chết mắng không động, chỉ là tiêu hao sức lực toàn thân mà không có kết quả gì mà thôi.
Tiếp theo một kích đánh đến, hai người dựa lưng vào nhau, biểu cảm nghiêm túc trên mặt hiển nhiên đã thực sự mệt mỏi khi phải đối phó.
"Chỉ nhi, gọi chim Hoàng ra thử xem, không thể cứ để tiêu hao như thế này!" Mặc Kỳ Uyên nghiêng đầu, trong giọng nói rõ ràng có sự vội vã.
"Được, cùng nhau."
Không hề nhiều lời, hai người tâm ý tương thông nên biết phải làm như thế nào, trải qua vài lần đại chiến bọn họ cơ bản đã khống chế được linh khí của Phượng Hoàng Thần Thú trong cơ thể mình, hơn nữa cũng có thêm vài lần vô ý thức triệu hồi linh lực ngày càng mạnh, tuy rằng chưa thể hoàn toàn khống chế được linh lực nhưng thần quỷ giờ cũng không còn đáng ngại nữa rồi.
Nhắm mắt tập trung suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, toàn thân hai người phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, khiến tất cả tượng đồng xung quanh chuẩn bị tấn công đều bị chặn lại ở ngoài, không thể đi vào trong.
Hai người nắm chặt tay nhau, tâm ý tương thông, tập trung triệu hồi sức mạnh, cảm thấy so với lần trước dường như Phượng Hoàng Thần Thú trong cơ thể càng hưng phấn hơn, linh lực trong cơ thể mạnh mẽ tuôn lên giống như dòng nước lũ tràn về, mỗi một giọt máu đều hưng phấn đến mức nhịn không được kêu gào, mỗi lần không nhịn được đều rên thành tiếng, muốn bung ra toàn bộ năng lượng mà mình sở hữu.
Hai tiếng kêu vang lên trong gió xen kẽ với dòng gió xoáy bao quanh lấy hai người, mang theo sự xúc động khi được tự do, hóa thân thành hai Phượng Hoàng Thần Thú bay xung quanh hai người, ánh sáng chói mắt tỏa ra vô cùng rực rỡ, tiếng kêu chói tai một cách dị thường, khiến tất cả những tượng đồng đều phải rụt cổ, lui về phía sau vài bước, hiển nhiên là có nỗi sợ hãi từ đáy lòng đối với Phượng Hoàng Thần Thú.
Hai Phượng Hoàng Thần Thú không ngừng nhảy múa, vừa phơi bày ra sự tao nhã duyên dáng của bản thân vừa dùng khí thế to lớn của mình xua đuổi kẻ địch, bảo vệ chủ nhân không bị tổn thương, ánh sáng màu vàng càng sáng chói lên, rồi vây đám tượng đồng lại, khiến toàn bộ chúng nó bị áng sáng chói lọi thiêu đốt tiêu diệt mà không có chút sức lực phản kháng nào.
Đột nhiên vang lên một tiếng "Oanh", toàn bộ bức màng dệt từ ánh sáng màu vàng bị xé nát, những tia sáng màu vàng cũng dần dần biến mất. Hai chim Phượng Hoàng phóng thích linh lực giữa không trung, kiêu ngạo duỗi thẳng cổ, ánh mắt khẽ chớp di chuyển nhìn xung quanh, giống như đang kiêu ngạo sau khi giúp chủ nhân thoát khỏi nguy hiểm. Hai con chim bay xung quanh hai người làm nũng một chút rồi đồng loạt biến thành hai bóng dáng màu vàng xinh đẹp tiến vào thân thể hai người.
Dĩ nhiên ánh sáng dần dần biến mất, nhìn lại xung quanh, hoàn toàn không còn thấy những tượng đồng nữa, còn vài điểm sáng màu vàng còn chưa kịp biến mất, sương trắng mờ mịt xung quanh cũng biến mất không thấy đâu, lại thấy mình đang ở trong cung điện sáng sủa lộng lẫy lúc trước, dường như sau khi loại bỏ được sương mù thì ánh sáng hiện ra.
Hai người nhìn nhau cười, đi lại tiếp tục xem xét tình huống xung quanh, đã bị nhốt, thì phải cẩn thận tìm cách đi ra, vừa đi thẳng về phía trước nhưng vẫn chưa thể đi ra ngoài ngay lập tức.
Màu trắng dần dần biến mất ở phía sau, để lộ ra một con đường rất rõ ràng, kéo dài dưới chân bọn họ. Hai người thử thử, dường như chỉ có duy nhất một con đường này có thể đi, liền đặt chân lên mà đi.
Sau khi đi được khoảng trăm bước thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy phía trước chính là cảnh tượng phía trước Kim Môn trận khi hai người bị nhốt, vàng bạc châu báu bao xung quanh, còn Kim Lũ Y được treo trên giá cao đang tỏa ánh sáng thần thánh, màu bạc sáng chói, lóa mắt bức người.
Nhất thời hai người không thể tin được quả thật Kim Lũ Y có tồn tại, dè dặt cẩn thận đi về phía trước, không khí thiêng liêng phát ra từ bốn phía, khiến cho tất cả vàng bạc châu báu xung quanh có giá trị liên thành đều trở nên thô tục.
Mà ngay khi hai người còn cách Kim Lũ Y ba bước thì đột nhiên trên Kim Lũ Y biến thành một luồng khí, hướng thẳng tắp về phía hai người, ánh sáng chói lọi như vũ khí sắc bén, giống như vạn đao không thể chống đỡ, đánh thẳng về phía mặt. Mặc dù hai người dùng tốc độ nhanh nhất để phản ứng, tụ khí lại tạo ra bức chắn nhưng vẫn bị phá bỏ, kiếm quang đánh xuống, vạch xuống trên người hai người một vài đường lớn nhỏ giống nhau, tạo ra những giọt máu li ti đỏ tươi, diêm dúa lẳng lơ loá mắt!
Nhưng sau đó, một chuyện thần kỳ xảy ra, máu chỉ lưu lại trên da một lát rồi bị ánh sáng thẩm thấu ngược trở về, giống như khai sinh ra một sinh mệnh mới, tách đi khỏi cơ thể mẹ, kiếm quang theo sát cũng biến mất, sau đó lại biến thành ánh sáng phản quang, từ từ hộ tống máu tươi đến trước mặt Kim Lũ Y.
Hai giọt máu tươi vốn dĩ đỏ rực ngay lập tức nhuộm Kim Lũ Y thành màu đỏ, ánh sáng phát ra từ Kim Lũ Y vô cùng quỷ dị, dường như đang tiến hành một nghi thức thần bí mà trang trọng nào đó, chỉ có thể khiến cho người ta đứng bên cạnh thành kính mà xem. Còn chưa kịp hiểu lý do vì sao thì ánh sáng lại biến mất, tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra lại biến mất, chỉ còn kịp nhìn thấy hai giọt máu đỏ tươi bị hút vào toàn bộ, không hề bài xích một chút nào.
Quanh cảnh xung quanh đột nhiên trở nên nhạt nhòa, chỉ vì ánh sáng mà Kim Lũ Y phát ra khiến tất cả biến mất không thấy đâu nữa, giống như một vị tướng vô địch không còn lực công kích mạnh mẽ nữa nên phải lui xuống. Nhìn về phía trước, Kim Lũ Y như đang đặt mình trong vàng ngọc, ánh sáng chói lóa khiến cho đống vàng ngọc kia không thể phô hết vẻ quý giá, chỉ còn lại vài đường sáng rọi để mọi người có thể nhận ra đây là thần vật duy nhất.
Không có gì ngăn cản, hai người tiến lên cầm Kim Lũ Y vào trong tay, quần áo vừa vào trong tay thì có thể cảm thấy nhẹ như gió. Vân Chỉ thầm than, không hổ là thần vật, có nhiều vật quý giá được khảm vào mà lại không hề nặng một chút nào, nàng cầm cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác muốn làm một hiền thê lương thiện, dùng nó làm quần áo để mặc, nếu Kim Lũ Y có suy nghĩ mà biết được ý tưởng này của Vân Chỉ thì nhất định sẽ đau khổ kêu lên, đây là người gì a, sớm biết như vậy thì đã không để nàng dễ dàng lấy được như vậy!
"Chúng ta mau trở về đi thôi, bọn họ chờ lâu sẽ sốt ruột."
Vân Chỉ cất kĩ Kim Lũ Y, gật đầu lên tiếng trả lời, đưa tay cho Mặc Kỳ Uyên, hai người chuẩn bị đi theo đường cũ mà quay lại nơi bắt đầu. Nhưng trên thực tế lúc xoay người là lúc sương trắng phía sau khôi phục, chỉ đi một đoạn đường ngắn, ở trong mây mù thấy được bốn người đối diện, chính là không nhúc nhích chờ ở nơi đó, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chúng ta đã lấy được Kim Lũ Y, đừng trưng ra vẻ mặt đau khổ đó nữa." Vân chỉ vui mừng nhướng mày, lớn tiếng mở miệng.
Nghe vậy, bốn người vô cùng mừng rỡ! Quả nhiên an toàn đã trở lại!
Khâu Lệ Mang Lãng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có việc gì là tốt rồi, bọn họ đã mang Kim Lũ Y về đến đây thì bọn họ chắc chắn là chủ nhân của Kim Lũ Y, coi như hắn đã hoàn thành sứ mệnh, kế tiếp chỉ cần tìm được bí mật bên trong nó là được rồi.
"Các ngươi không có việc gì đúng không? Ta vốn dĩ muốn đi vào cùng các ngươi như lại bị nàng lôi lại nên không thành, đừng trách ta không trượng nghĩa nha!" Công Ngọc thấy hai người đã an toàn trở về, mày nhíu chặt cũng giãn ra, cười khẽ trêu ghẹo, thuận tiện lườm Vũ Cơ một cái, giọng nói oán giận nhưng cũng không tức giận, Vũ Cơ cũng chỉ liếc mắt cười cười, không nói chuyện.
"Được rồi, không cần ngươi phải để ý." Khó có dịp Mặc Kỳ Uyên cười đùa trước mặt người khác, mở miệng đáp lại Công Ngọc Viêm Bân.
Trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Mang Lãng lộ ra ý cười sảng khoái đang cố đè nén, nhưng không hoàn toàn để lộ ra, chỉ mở miệng nói ra mấy chữ: "Không có việc gì là tốt rồi."
Ngay khi mọi người cho rằng việc thành công có thể rút lui, trên mặt đầy vẻ vui sướng thì không biết một kiếp nạn lớn hơn còn đang đợi họ phía trước.
Đột nhiên mặt đất dưới chân trở nên chấn động, mấy người cảm thấy khác thường, cúi đầu xem xét tình huống, trên đất tự nhiên lại nứt ra một vệt dài, vết nứt dần lan đến dưới chân mấy người, dưới sức hút đầy ma lực từ vực sâu nứt ra không để cho người ta có cơ hội trốn thoát, mọi thứ trở nên tối đen, sương mù theo kẽ đất nứt ra phun thẳng lên không trung phía trên, tạo thành một vòng vây mù mịt vây mấy người trong màu đen đó, vô lực chống lại.
"Vân Chỉ!" Lúc này Khâu Lệ Thương Kình đi theo dấu vết mấy người để lại vừa đến đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, quát to một tiếng rồi không hề suy nghĩ ngay lập tức nhảy vào giữa màn sương đen đó.
Màn sương đen cũng không ở lại một nơi thần thánh như vậy quá lâu, chỉ trong một lát, màn sương đen biến mất không thấy đâu, mang theo đó là sáu người vẫn còn đang mang sắc mặt vui mừng cùng với Khâu Lệ Thương Kình vừa nhảy vào.
Mấy người bị màn sương đen bao vây, cố gắng giẫy giụa không thoát, cũng không thể chèn ép, hơn nữa còn không thể nhìn thấy người đứng bên mình là ai. Chỉ có hai tay của Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ vẫn đang nắm chặt lấy nhau, cố gắng giãy giụa giữa màn sương đen nhưng vô lực, hơn nữa linh lực mà bản thân sở hữu không thể thi triển ra ở trong này, dường như có một đám vải đang trói lấy tứ chi vậy, tay cũng không thể dễ dàng di chuyển, chỉ có thể để màn sương đen này tùy ý đưa mọi người đến Luyện Ngục chưa biết - thế giới của ma linh.
Cửu Lễ nói, thần ma vốn dĩ chỉ cách nhau một chút này thôi, cách dễ dàng nhất để thần nhập ma chính là khi một suy nghĩ ác độc bắt đầu nảy sinh, thần tiên thành ma thì càng đáng sợ hơn nhiều lần so với con người thành ma, không ai có thể dễ dàng đối phó.
Sau một hồi di chuyển, cuối cùng mấy người cũng dính đầy bụi bặm, dưới chân cũng đã có lực, sương mù đen bao quanh bốn phía cũng bắt đầu tiêu tán nhưng cũng chỉ khuếch tán đi mà thôi.
Thần kinh mấy người một lần nữa trở nên căng thẳng, bốn phía xung quanh trống rỗng đều bị một màu đen bao phủ. Sáu người đang quan sát thì Khâu Lệ Thương Kình đột nhiên xuất hiện thì lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, tại sao hắn lại có thể im lặng như vậy mà theo kịp chứ!
"Khâu Lệ Thương Kình, có phải đây là trò quỷ do ngươi làm không?" Công Ngọc không muốn chú ý đến nhiều chuyện, tiến lên dùng tay nắm chặt lấy cổ áo của hắn, hung tợn chất vấn, giống với khi ở sông Bàn Niết, chỉ cần hắn đến là sẽ chuẩn bị chuyện không tốt mang theo.
Sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình lạnh nhạt, cũng không biểu lộ ra biểu cảm gì, một tay bình tĩnh nắm chặt cổ áo dứt ra, không thèm nhìn nói: "Nếu Bổn vương là thì bản thân Bổn vương cần gì phải tự nhốt mình vào đây làm gì?"
"Chắc chắn là Cửu Lễ, hắn hẳn không phải là người." Mặc Kỳ Uyên cúi đầu xuống, giọng nói không lớn nhưng lại vô cũng chắc chắn.
"Ha ha ha ha! Xem ra ngươi vẫn còn minh mẫn, Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay Bản cung, ở trong thế giới của ma quỷ này thi các ngươi còn năng lực gì có thể chống cự chứ! Ngoan ngoãn chịu chết đi!" Âm Thần Ngọc Nữ cười lớn bước ra từ trong khói đen, mu bàn tay nâng lên, trên mặt là vẻ thỏa mãn đắc chí, nàng chờ giờ phút này đã lâu lắm rồi!
"Cho dù đến đây thì cũng có thể tiêu diệt lão yêu bà như ngươi!" Vân Chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền cảm thấy tức giận, nàng năm lần bảy lượt đưa bọn họ vào nguy hiểm, lão yêu bà này điên rồi, thật sự điên rồi, thật sự điên rồi!
Vừa định tập trung suy nghĩ sử dụng thần lực thì phát hiện thần lực toàn thân đều đã chạy đi đâu mất, không còn lại một chút nào. Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi ở trên còn tốt cơ mà, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào!!
"Hừ! Trong địa phận của Ma giới thì đừng mong sử dụng linh lực chó má gì hết, vẫn nên chuẩn bị tinh thần hưởng thụ đãi ngộ ở nơi này đi!" Âm Thần Ngọc Nữ tiến lên phía trước khinh thường kêu một tiếng, ở trong địa phận Ma giới thì thần tiên hay Phật Tổ đều là chó má!
"Ngươi! Ta nhận ra ngươi! Chính là ngươi, ma nữ Khâu Lệ Đại Cơ này, ngươi hại ta trở nên như thế này! Ta muốn giết ngươi!" Vũ Cơ vốn dĩ vẫn yên lặng không nói gì lại đột nhiên nói lời oán giận rồi kích động đứng lên, ngón tay hướng về phía Âm Thần Ngọc Nữ, hung tợn trách cứ.
Không ai biết, chính ma nữ này đã khiến cuộc sống của nàng thay đổi toàn bộ. Chính nàng ép bản thân dùng ma lực nhảy múa bẩm sinh hẫp dẫn lừa gạt tiên hoàng, cuối cùng sau khi hành thích vua thành công còn hủy dung sát hại nàng, những việc độc ác khiến người ta phải giận sôi!
Bị Vũ Cơ lớn tiếng thành công hấp dẫn sự chú ý, Âm Thần Ngọc Nữ lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi không thèm để ý đến nữa, chỉ là một vũ nữ còn sống sót dưới tay nàng mà thôi, dù sao đã đi đến nơi này thì tất cả mọi người đều phải bỏ hồn mà chết, nàng chỉ cần đứng một bên mà xem mấy người phải chịu chết như thế nào mà thôi.
Không hề để ý đến mọi người tức giận chửi rủa, bóng đen biến thành một làn khói đen biến mất giữa màn đen không thấy đâu nữa.
"Tôn chủ, bọn họ đã đi vào." Nháy mắt di chuyển vị trí, đương nhiên Âm Thần Ngọc Nữ đi đến phía sau Cửu Lễ, khom người bẩm báo.
"Được, tốt lắm." Giọng nói âm trầm chậm rãi phát ra, giống như gông xiềng đến từ địa ngụa khiến cho người ta nghe xong đến mức không thể thở nổi.
Cửu Lễ đưa lưng đứng về nơi đó, ở đó đang đặt một quả cầu màu đen, ở chính giữa chính là mọi động tác tư thái của bảy người Mặc Kỳ Uyên, trong sự u ám lóe ra những tia sáng bất định chiếu xuống, khóe miệng hắn kéo nhẹ, mở ra một đường cong khát máu, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc ở đây.
Hai tay kéo phần ống tay áo bay phần phật, một luồng ma lực mãnh liệt đi ra rồi rơi xuống bao phủ toàn bộ toàn bộ quả cầu màu đen rồi mang theo ma khí đi vào đó, giống như đang dùng phương pháp nguyền rủ thần bí nguyên thủy nhất, quả cầu quay nhanh, luồng ma khí màu đen vờn xung quanh nó, sau đó không còn nhìn thấy mọi thứ bên trong nữa.
"Tình trạng của nữ nhân kia thế nào rồi?" Cửu Lễ xoay người lại thản nhiên hỏi Âm Thần Ngọc Nữ.
Vốn dĩ hắn muốn để Chỉ Tuyền nhập Ma Môn của hắn, giờ cũng không còn đường lui, ai biết được nữ nhân vô dụng kia lại một lần nữa làm hỏng việc, nàng đã đánh bậy đánh bạ tự biến mình thành ma quỷ, nhưng nếu hắn bồi dưỡng thật tốt thì cũng là một mầm non không tệ!
"Lạc Băng Tuyết đã hoàn toàn hấp thu ma tính, sau đó không bao lâu nữa sẽ trọng sinh dưới thân thể của ma quỷ, thần lực ở kiếp trước dưới ma lực của Tôn chủ đã biến thành ma tính." Âm Thần Ngọc Nữ đã hoàn toàn quen với thực tế trở thành ma quỷ, kính cẩn bẩm báo tất cả với Cửu Lễ.
"Được, chờ nàng tỉnh lại thì bảo nàng tự thân xuất mã đi, trong lúc kích động thì càng có thể phát ra ma lực cường đại."
"Vâng."
Cửu Lễ thong thả bước lên ngồi vào ngôi báu của bản thân, một tay tùy ý đùa nghịch quả cầu, vui vẻ giống như đang nắm giữ toàn bộ sinh mệnh của những người này trong tay, cười tà tứ biến hóa kỳ lạ. Hắn đã từng nói, rồi sẽ đến một ngày Uyên Cực sẽ thua dưới chân Bản tôn, Chỉ Tuyền, ngươi cũng chỉ có thể đi theo bên người Bản tôn, ha ha ha ha, ở trong này, hắn Đế Thú Cửu Lễ mới là Chúa Tể!
Khi Âm Thần Ngọc Nữ không thèm để ý Vũ Cơ tức giận nhào lên thì biến mất giống như quỷ, mà lúc này xung quanh mấy người đang bị một luồng khí đen xoay tròn cuồn cuộn như lốc xoáy không ngừng cuốn lấy, quanh cảnh màu đen vốn dĩ đang yên tĩnh lại bị phá vỡ, sau đó khiến bảy người hai mắt hoa đi, tâm thần rối loạn.
Ma khí màu đen càng cuốn càng thêm kịch liệt, gào thét tức giận vọt lên, mang theo luồng khí nóng cháy hắc ám tỏa ra xung quanh, rồi đột nhiên, chỉ trong khoảnh khắc những người xung quanh đều biến mất không thấy đâu, ngay cả Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên đang nắm chặt tay nhau cũng bị mất đi mối liên hệ, tìm kiếm nhưng vẫn không thấy.
Vội vàng đi vòng quanh vài vòng, vô lực gọi nhưng không có một câu đáp lại, tình huống quỷ dị phát sinh căn bản không cho phép bọn họ có cơ hội chuẩn bị, chìm trong làn sương dày màu đen với đầy lân tinh bay xung qunh, chỉ còn lại một mình nàng mơ màng không tìm thấy đường ra, có cảm giác sức mạnh của nơi này đã đưa tất cả mọi người cách ly với bên ngoài, bên trong thân thể không còn chút sức lực để chống lại nào, chỉ có đi ra được chỗ này thì bọn họ mới được sống.
"Vân tỷ, tại sao ngươi lại còn sống?" Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Vân Chỉ quay người lại, không dám tin vào nam nhân trước mặt, cái người mà nàng đã từng vô cùng tin tưởng, coi hắn như một em trai kết nghĩa mà đối đãi, Mặc Lê, tại sao hắn có thể xuất hiện ở nơi này?
"Ngươi trở về làm cái gì? Ha ha ha, toàn bộ gia sản của Thiên Đại đã bị ta chiếm giữ, ngươi trở về để ăn không khí sao? Vân tỷ!" Khuôn mặt của Mặc Lê trở nên vặn vẹo, hai mắt mở to sáng quắc, biểu cảm ghê tởm, đáng giận giống như khi hắn khóa nàng lại trên xe dẫn đến cái chết lúc đó!
Trong mắt Vân Chỉ nhóm lên lửa giận, người mà nàng tin tưởng mười mấy năm vậy mà lại nảy sinh ý đồ xấu rồi phản bội nàng, khiến mẹ nàng không còn người hiếu kính, người như vậy nên sớm nhận báo ứng một chút!
"Ngươi đối xử với mẹ ta thế nào, ngươi dám động đến mẹ ta sẽ khiến cho ngươi chết không được tử tế!" Nắm chặt hai đấm, Vân Chỉ dường như rít từng chữ từ kẽ răng ra, nếu đã để nàng gặp được súc sinh này thì nhất định phải giải quyết hắn, dù sao thì ở đây giết người cũng không đến lượt phát luật phụ trách!
Không hề muốn lui bước, dường như Mặc Lê còn muốn tiến lên, bộ mặt vô cùng đắc ý, giọng điệu trở nên vô cùng quái dị, dường như muốn khiến Vân Chỉ phát tiết toàn bộ lửa giận, đau khổ trong lòng ra, không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại!
"Ngươi vẫn nên đi chết đi, cái lão bà tử kia mỗi ngày đều khóc rống lên, ta đã sớm đưa nàng vào bệnh viện tâm thần rồi! Đám lão bà lớn nhỏ của ba ngươi đều nhớ đến thăm nàng thường xuyên! Ha ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười điên cuồng cứ vang vọng trong tai Vân Chỉ mãi không thôi, khiến toàn bộ đầu nàng đều muốn nổ tung.
"Mẹ nó đi tìm chết đi!" Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, toàn thân phát ra lửa giận, Vân Chỉ một tay nắm thành quyền, cũng không để ý là có lực hay không, hướng thẳng tắp về phía hắn, dường như muốn hủy diệt toàn bộ linh hồn hắn!
Nắm tay như đánh vào trên bông, ngay cả một chút phản lực cũng không có, khuôn mặt đáng giận chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không thấy đâu, trở về trạng thái lúc trước, giống như chưa từng xuất hiện một thứ gì. Vân Chỉ còn chưa tiêu hết lửa giận để tỉnh táo suy nghĩ lại thì phía bên sườn sau lại xuất hiện một giọng nói đã tưởng niệm rất lâu.
"Tiểu Chỉ a, hôm nay tại sao lại về sớm như vậy, hôm nay muốn ăn đồ ăn gì, mẹ đi làm."
Vân Chỉ xoay người lại, trong mắt lộ rõ vẻ bi thương, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như đã trải qua mấy kiếp, nhưng lại chân thật đến mức khoảng cách đó chỉ là hư vô. Chỉ thấy mẹ nàng vẫn giống như mỗi lần nàng trở về nhà, lời nói ấm áp nhỏ nhẹ chuẩn bị cho nàng dép và nước chè ấm nóng, cười hỏi nàng đêm nay muốn ăn gì.
Cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ, Vân Chỉ cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ sợ một hồi mộng đẹp như thế này chỉ cần bản thân bất chợt tiến lên sẽ lại biến mất không dấu vết. Trong hốc mắt có cái gì đó ấm áp chảy ra, nội tâm bi thương lâu lắm rồi mới cảm nhận được sự ấm áp cảm động như vậy.
"Còn ngốc nghếch đứng đó làm gì? Mẹ làm cơm xong rồi, hôm nay có món cá dấm đường con thích ăn nhất, mau đến đây!" Mẹ cười ấm áp, một tay vươn ra hướng nàng khẽ gọi.
Theo bản năng, nàng chậm rãi hướng về phía đối diện, cố gắng khắc chế tâm tình của bản thân để nói lên được một câu cũng thật tốt.
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Hai chữ đi ra từ trong miệng, trên mặt Vân Chỉ mỉm cười rơi nước mắt.
"Ngoan. . . . . ." Tay còn muốn duy trì tư thế vuốt ve gò má của nữ nhi, nhưng động tác chỉ trong một khắc kia đã dừng lại.
Hai mắt của mẹ mở to một cách dị thường, nỗi sợ hãi trong lòng Vân Chỉ càng lớn hơn, cố gắng đỡ lấy mẹ sắp ngã xuống đất, ánh mắt từ từ đi xuống, hoảng sợ khi nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi chảy ra từ bụng đi xuống, tốc độ nhanh đến mức cơ hội để người ta kêu đau cũng không có, máu tươi như được giải phóng mà chảy ra, mang theo mùi máu tươi gay mũi, trong lòng Vân Chỉ chưa bao giờ phát ra hận ý lớn đến như thế, hai mắt như đuốc nhìn về phía sau, rõ ràng là khuôn mặt khát máu dữ tợn của Âm Thần Ngọc Nữ!
Lại là lão yêu bà này, chính nàng cũng thiếu chút đã là hại chết Uyên! Nàng nhất định phải khiến lão yêu bà này nợ máu phải trả bằng máu!
Lại là một kích tiến lên, nhưng đánh đến không phải là yêu nữ mà lại xảy ra chuyện như lúc trước.
"Ngươi còn mặt dày mày dạn ở trong này làm cái gì? Uyên đã không cần đến ngươi, ngươi tại sao còn mặt mũi sống ở trên đời!" Tiếp tục xoay người, lại là một quanh cảnh khác, đầu Vân Chỉ như muốn nổ tung, biết rõ đây đều là cảnh giả, cũng biết không nên tin tưởng nhưng vì sao nàng vẫn không trốn tránh được, cho dù nhắm mắt không nghe thì vẫn không có tác dụng!
Người đang nói chuyện là một nữ tử đeo một chiếc khăn lụa dài để che mặt, sau khi gỡ khăn che mặt đó ra, một khuôn mặt hoàn toàn không bị che đậy xuất hiện, lộ ra vẻ mặt với những đường nét tinh xảo cùng với đôi môi màu hồng, Vân Chỉ có thể lập tức nhận ra đây chính là khuôn mặt của Lạc Băng Tuyết, nhưng điều khác lạ chính là trên mặt nàng không có dấu vết bị hủy, mỗi khi môi di chuyển là lại phát ra giọng nói đầy tính xúc phạm, sự đắc ý ngang ngược trong đó khiến cho người nghe cảm thấy cực kì khó chịu.
Ánh mắt dời về phía bên cạnh, phát hiện tay nàng còn kéo theo một mĩ nam trong trang phục áo giáp, sắc mặt mĩ nam lạnh lùng giống như đao thương bất nhập, mà người này lại chính là tướng công của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên!
"Uyên, ngươi ở đây làm gì a, chúng ta nhanh chóng đi tìm đường ra, nơi này thật quỷ dị!" Vân Chỉ như ở trong biển rộng tìm được một bè gỗ, nhào về phía Uyên của nàng, chỉ cần có Uyên ở đây thì mọi việc sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một vẻ khinh thường chán ghét, khiến Vân Chỉ đang một lòng vui mừng nhào lên phải dừng bước.
"Ngươi cái nữ nhân ngu xuẩn này! Không biết liêm sỉ đến đây làm gì! Ngươi đừng có không biết xấu hổ như thế, chớ để Bản thần buộc phải đưa ngươi vào chỗ chết!" Nói xong huyễn kiếm trong tay giơ lên, hướng thẳng tắp về phía Vân Chỉ.
Tan nát cõi lòng, Vân Chỉ không dám tin, thì thầm tự nói: "Uyên, ta là Chỉ nhi, ngươi làm cái gì vậy?"
"Bản thần mặc kệ ngươi là ai, Bản thần chán ghét ngươi, không muốn tiếp tục dây dưa nữ!"
"Đúng vậy, nữ nhân không biết xấu hổ như vậy thì một kiếm giết chết nàng đi! Ta và Uyên mới là một đôi trời đất tạo nên." Giọng nói Lạc Băng Tuyết vang lên bên cạnh giống như một vũ khí lợi hãi, uyển chuyển mà mê hoặc, hai tay đặt lên thân mình Mặc Kỳ Uyên, hôn lên gò má xinh đẹp.
Trong mắt Vân Chỉ vỡ vụn, Mặc Kỳ Uyên không hề lùi bước ngược lại còn tươi cười phối hợp với Lạc Băng Tuyết: "Nếu Tuyết nhi đã muốn như thế thì để nàng chết đi, Bản thần sẽ thỏa mãn yêu cầu này của Tuyết nhi."
Không đợi đến khi Vân Chỉ xác định tất cả mọi chuyện có phải là sự thật hay không thì từ trái tim truyền đến một cơn đâu tê tâm liệt phế, hắn thật sự đâm đến! Đau đớn chân thật như vậy truyền đến tứ chi, nhưng đau đớn thật sự không phải là từ trên người mà là trong lòng, hai mắt Vân Chỉ nhìn chằm chằm gương mặt thân thuộc này, cố gắng nghiên cứu xem có chỗ nào không đúng. Chẳng bỏ qua một điểm nhỏ nào khiến nàng có thể xác định tất cả mọi chuyện đều không phải là sự thật.
Nhưng mà, nàng lại nhìn thấy tất cả đều có cảm giác vô cùng chân thật, dường như thật lâu trước kia cũng từng có kết cục như vậy, ti hy vọng cuối cùng trong đầu tan biến, giờ chỉ còn lại sự thật tàn khốc.
Nàng không tin! Nàng hoàn toàn không tin Uyên sẽ đối xử với bản thân như vậy! Tất cả đều là giả dối, cho dù có là cảm giác chân thực thì nàng vẫn sẽ không thể tin tất cả mọi chuyện đều là thật!
Vân Chỉ thừa nhận đau đớn cúi người nhắm mắt ngưng thần, muốn vứt bỏ tất cả mọi chuyện xung quanh, mặc dù bên tai vẫn vang lên giọng nói khó nghe đó, khiến người ta phải đau lòng không thôi, nàng muốn tạo ra một bức bình phong chắn tất cả mọi thứ lại bên ngoài.
Ở trong lòng liên tục nói với bản thân mọi thứ đều là giả, đều không chân thực!
Đúng! Nàng muốn tự tay hủy diệt điều này, không chỉ muốn hủy diệt nó mà còn muốn hủy diệt tất cả suy nghĩ trong lòng!
Không biết lấy khí lực ở đâu ra, Vân Chỉ đứng thẳng dậy, dùng tay lấy thanh kiếm đâm trên người ra, dùng toàn bộ khí lực toàn thân quét ngang về phía hai người, nàng nhắm hai mắt, không muốn tiếp tục nhìn thấy gương mặt thân thuộc kia, mang theo khí thế quyết tâm, tiêu diệt toàn bộ sự giả dối này!
Bên tai không còn những thanh âm hỗn tạp, kiếm đang cầm chặt trong tay cũng không còn cảm thấy nữa, Vân Chỉ chậm rãi mở hai mắt ra, thở ra từng hơi rồi đứng lên, tất cả không còn tồn tại nữa, dường như sẽ không có thêm người nào xuất hiện đánh vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
Xoay tròn thân mình nhìn về phía xung quanh, tầm mắt lại được mở rộng ra rất nhiều. Nhưng kinh dị hơn khi nàng nhìn thấy được sáu người khác, không suy nghĩ nhiều, Vân Chỉ chạy về phía Mang Lãng ở gần nàng nhất, nhưng ngoài ý muốn, nàng chỉ có thể tiến đến sát rồi bước qua hắn, giống như căn bản là hai không gian này hoàn toàn cách xa nhau.
Kinh ngạc nhìn tình huống xung quanh, có thể phát hiện ra tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác buồn bực hỉ nộ ái ố, dường như điên cuồng hoặc bi thương hoặc bàng hoàng vô lực. Nàng đã hiểu ra, cho dù bản thân vừa rồi dường như đã trải qua toàn bộ mọi chuyện, thì ra mọi cảnh tượng đều tùy tâm mà sinh ra, chính là thù hận, yêu, giận mà trong lòng không muốn đối diện nhất, chính là ma niệm trong lòng thức tỉnh, nhưng cuối cùng khi nàng trừ bỏ tâm ma đi thì có thể nói rằng ma niệm trong lòng nàng còn chưa đủ thâm hậu.
"Chỉ nhi!"
Giọng nói truyền đến từ phía sau, Vân Chỉ cẩn thận quay đầu nhìn về phía người đang đi đến, vẫn là gương mặt giống với vừa nãy, nhưng mà vẻ mặt trên đó lại hoàn toàn không giống, nàng không dám khẳng định người trước mặt là thật hay là giả, cho dù có là thật đi nữa thì nàng cũng không biết rốt cuộc bộ mặt nào mới là thật, dù sao vừa rồi chân thật như vậy, hơn nữa lại rất phù hợp với nội tâm thâm sâu ở trong lòng, dường như trước kia rất lâu cũng đã từng có đau đớn bàng hoàng như vậy.
Mặc Kỳ Uyên vừa đi nhanh đến bên Vân Chỉ, vừa lớn tiếng gọi Vân Chỉ đang đứng ngây người ở nơi đó mà không để ý đến hắn, trong lòng nghi ngờ.
"Chỉ nhi, nàng không sao chứ?" Tiến lên nắm lấy tay Vân Chỉ, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng sốt ruột, dường như sợ hãi mất đi cái gì.
Nhìn hắn một cái, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa mới gặp lúc nãy, biểu cảm lãnh khốc như vậy hoàn toàn khác xa với Uyên giờ phút này, nên nhất thời nàng vẫn khó có thể chấp nhận, theo bản năng vung tay ra, giọng nói vẫn có chút cứng ngắc. "Ta không sao."
"Chàng gặp phải cái gì, tại sao có thể đi ra?" Nghĩ đến khẳng định Uyên cũng bị nhốt như nàng, thuận miệng hỏi.
Cảm giác được Vân Chỉ bất an, do dự, ánh mắt Mặc Kỳ Uyên lóe lên, dường như đang sợ hãi cái gì: "Ta, không gặp phải cái gì, chỉ là một ít ảo giác mà thôi."
"Chàng....." Vân Chỉ quay đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, một ánh mắt kia dường như lập tức nhìn thấu nội tâm của hắn: "Thấy được, đúng hay không?"
Hắn biết ý của nàng nghĩa là gì, linh lực trong cơ thể hai người càng ngày càng mạnh, đã đạt đến mức tâm ý tương thông, chỉ cần thông qua một câu nói hay một ánh mắt là có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Quả thật vừa rồi hắn đã bị bóng ma tạp niệm khống chế và nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên kia ra tay sát hại Vân Chỉ, nhưng mà căn bản chính là không thể có khả năng xảy ra chuyện này, cho dù hắn có giết hết mọi người trong thiên hạ, bao gồm cả bản thân thì cũng sẽ tuyệt đối không làm tổn thương đến Vân Chỉ, nhưng mà cảm giác chân thật mà bản thân cảm nhận lại quen thuộc như thế, hơn nữa trong lòng hắn cũng nảy sinh ra cảm giác sợ hãi và hối hận một cách khó hiểu.
Bị nhìn thấu tất cả, Mặc Kỳ Uyên đành phải vô lực gật đầu, lại sợ Vân Chỉ suy nghĩ miên man, vội vàng mở miệng giải thích: "Chỉ nhi, nàng phải biết, ta sẽ không tổn thương đến nàng, tất cả chuyện đó đều là giả dối!"
"Ta hiểu, nhưng mà, điều đó cũng thật quỷ dị, ta chỉ muốn biết rõ ràng." Vân Chỉ hơi cúi đầu, dáng vẻ phiền não vô lực khiến Mặc Kỳ Uyên rất sốt ruột.
Đang muốn nói thêm chút gì thì nhìn thấy Vũ Cơ hoàn hảo không thương tổn gì đi về phía bọn họ, nàng cũng đi ra được rồi.
Trong lòng Vân Chỉ ngạc nhiên, trong mấy người thì hẳn võ công của Vũ Cơ kém một chút, vì sao lại có thể thoát khỏi mộng cảnh trước bọn họ?
"Vũ bà bà, ngươi làm thế nào để đi ra?" Bọn họ phải nhanh chóng tìm được biện pháp phá giải, khiến tất cả mọi người đều bình an đi ra, nếu còn đợi ở chỗ này thì không biết còn phát sinh thêm chuyện gì nữa!
Vũ Cơ nhìn thấy hai người, trên mặt cũng bình tĩnh hơn, giải thích: "Ta ở trong ảo ảnh chịu nhiều quấy nhiễu không có sức thoát khỏi, đành phải buộc bản thân nhảy múa để an thần, không biết thế nào mà lại múa ra được đến đây."
Những chuyện gặp phải trong đó quả thật khiến nàng điên cuồng, nếu không phải là nàng đánh bậy đánh bạ, nghĩ đến dùng vũ đạo để yên ổn tâm thần thì không biết chừng sẽ bị vây chết ở trong đó.
Người nhảy múa mà có thể thoát khỏi mộng cảnh ma niệm? Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ rơi vào trầm tư, nghĩ ra nhất định trong này có cái gì đó ảo diệu.
"Ta đã biết, Vũ Cơ trời xinh có thể nhảy múa làm mê hoặc ma lực khiến ảo mộng mê hoặc bị kìm hãm nên mới có thể loại trừ ma niệm mà xông ra ngoài." Mặc Kỳ Uyên cẩn thận phân tích, nghe qua cũng là một lý giải thập phần chuẩn xác.
"Vũ bà bà, ngươi cứ tiếp tục nhập tâm nhảy múa, có lẽ sẽ tìm được đường ra cũng nên!" Vân Chỉ ở phía sau cao giọng nêu lên ý kiến, hiện tại trừ bỏ biện pháp này thì trong đầu cũng không suy nghĩ được cái gì nữa, cũng không thể làm cái gì khác.
Vũ Cơ nghiêm túc gật đầu, không nói hai lời liền thi triển kĩ năng múa, kỹ thuật nhảy hẳn là vô song khắp thiên hạ cũng không có đối thủ, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một cái thì không bao giờ muốn dời mắt ra.
"Quả nhiên các ngươi đều ở trong này!"
Hai người vừa dời ánh mắt khỏi người Vũ Cơ thì nghe thấy giọng nói đồng loạt quay đầu lại, thấy Lạc Băng Tuyết vừa nhẹ nhàng vừa lịch sự tao nhã, thân mặc một trường bào màu đen đi lại cực nhanh giống như một con dơi.
Mặc Kỳ Uyên nhíu mày, hắn chỉ sợ Băng Tuyết sẽ lầm đường lỡ bước, hiện tại đúng với lo lắng của hắn, lưu lạc đến cùng một chỗ với đám người Cửu Lễ.
Trên mặt Lạc Băng Tuyết vẫn là vẻ thê thảm khi bị hủy, nhưng mà kiểu tóc lại thay đổi, che đi phân nửa khuôn mặt, còn biểu cảm như hung thần ác sát thì hoàn toàn không thèm che giấu, giống như một yêu quái nữ quỷ khiến người ta phải sợ hãi.
"Có phải là không ngờ ta vẫn còn sống hay không? Hừ, các ngươi đã nhẫn tâm ác độc biến ta thành như vậy, ta đây cũng sẽ trả lại đầy đủ cho các ngươi, tất cả mọi thứ từng cái một!" Lạc Băng Tuyết lượn một vòng rồi tiến đến, mang theo từng trận gió âm u, tốc độ cực nhanh, rõ ràng trên người đã có sức mạnh hắc ám của bọn họ.
"Băng Tuyết, nếu hiện tại ngươi quay đầu thì còn chưa muộn, ta sẽ nghe theo sự ủy thác của sư phụ mà chăm sóc ngươi thật tốt." Mặc Kỳ Uyên cau mày, nhìn thấy Lạc Băng Tuyết biến thành dáng vẻ như thế này, trong lòng cũng sinh ra vài phần tự trách, trách hắn không chăm sóc tốt, như vậy thì sau này chết đi hắn sao có gặp sư phụ.
Nghe Mặc Kỳ Uyên khuyên giải xong, hai mắt Lạc Băng Tuyết trợn trừng, trong phút chốc hướng về phía hắn giống như một kẻ điên, lớn tiếng chất vấn: "Quay đầu? Vì sao ta phải quay đầu! Ta làm sai cái gì! Tất cả điều này đều do các ngươi ép ta, ta đối với ngươi tình thâm như vậy mà ngươi lại đi cô phụ tâm ý của ta, cho đến bây giờ ngươi đều muốn dựa theo sự ủy thác của cha ta mà chiếu cố ta nhưng có từng hỏi ta xem là ta muốn gì hay không?"
Giọng nói Lạc Băng Tuyết trở nên khàn khàn khó nghe, kích động gầm rú lên khiến lỗ tai người khác cũng cảm thấy đau, vẻ mặt kích động như vậy giống như biến thành soi muốn nuốt Mặc Kỳ Uyên vào bụng: "Hiện tại, ta sẽ khiến cho Thiên Đại Vân Chỉ chết đi, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện nói yêu ta, ta muốn ngươi vĩnh viễn đều ở bên người ta!"
Tiếng rống giận dữ, giống như nói là nhất định sẽ làm khiến hai người nghe không thể hoàn toàn không để ý.
Mặc Kỳ Uyên nghe vậy trong lòng cảm thấy lo lắng hốt hoảng, trong lòng biết rõ năng lực trong cơ thể bọn họ hoàn toàn không thể phóng thích khi ở trong này, nếu như Lạc Băng Tuyết thật sự động thủ thì Chỉ nhi sẽ rất nguy hiểm.
"Không nên làm tổn thương Chỉ nhi, có oán giận gì thì cứ phát tiết hết lên người ta, nếu ngươi dám làm hại Chỉ nhi thì ta sẽ không để ý tình đồng môn nữa!"
Lạc Băng Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người ngay lập tức vươn tay về phía Vân Chỉ, cho dù Mặc Kỳ Uyên có nhanh chóng phản ứng, muốn ra tay ngăn cản hành động của nàng thì phát hiện căn bản tốc độ động tác của hai người không phải ở cùng một cấp bậc, tay hắn còn chưa kịp vươn ra thì Lạc Băng Tuyết đã như một tia chớp bót chặt lấy cổ Vân Chỉ, chỉ cần nàng bẻ cổ tay một tay một cái là người trong tay nàng sẽ lập tức ngã xuống.
"Ngươi chính là dùng gương mặt hồ ly này đi dụ dỗ nam nhân, hừ, ngươi hủy đi mặt ta, ta cũng muốn cho hủy đi gương mặt hồ ly của ngươi!"
Đang định độc ác ra tay, Mặc Kỳ Uyên dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên đánh một chưởng về phía nàng, nhưng lần này một chưởng đánh vào Lạc Băng Tuyết hoàn toàn không có tác dụng đáng kể, dễ dàng gạt Mặc Kỳ Uyên ra, một tay kia thì vẫn dùng khí giữ chặt lấy ngực Vân Chỉ, ngay khi nàng chuẩn bị đánh chưởng thứ hai thì đột nhiên chiêu thức bị một sức mạnh phá giải, phẫn nộ nhìn về người ngăn cản phía trước, lại phát hiện ra đó là Đế Thú Cửu Lễ.
"Không nên làm chuyện không cần làm!" Cửu Lễ lạnh lùng mở miệng, một chưởng hất Lạc Băng Tuyết ra, quay đầu nhìn Vân Chỉ đang ngã trên mặt đất, ánh mắt nàng vẫn là vẻ lạnh nhạt, quyết đoán như cũ, cho dù ngay sau đó có khiến nàng phải hồn bay phách tán thì cũng không thể khiến nàng nhận thua mà trốn tránh.
Đi đến phía trước Mặc Kỳ Uyên, Cửu Lễ cười tà tứ: "Đường đường là một Chiến Thần, không ngờ đến cuối cùng vẫn rơi vào tay Bản tôn! Bản tôn đã nói từ trước, hôm nay trên địa bàn này chỉ có Bản tôn mới là vô địch! Hôm nay, Bản tôn sẽ khiến tất cả mọi chuyện đều kết thúc."
"Cửu Lễ" Hai mắt Mặc Kỳ Uyên không hề kiêng dè nhìn thẳng vào hắn, không có nửa điểm lùi bước, chỉ là cảm thấy hai chữ này kêu lên rất quen miệng: "Ta không hiểu những lời ngươi nói, nếu ngươi muốn Bổn vương chết thì ít nhất cũng nên nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với Bổn vương."
"Ha ha ha ha, ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi còn phải cảm tạ Bản tôn, biết nhiều như vậy thì trước khi chết sẽ càng bất an thêm mà thôi!"
Cửu Lễ lớn tiếng cười, dường như đối với việc quên hết mọi chuyện sau khi chuyển thế cảm thấy rất thú vị, nhưng khi nụ cười còn chưa dứt trên môi Cửu Lễ thì đã lập tức thay đổi, tay đưa lên đầu Mặc Kỳ Uyên, giữa bàn tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ âm u, tàn nhẫn giống như đang phá hủy cái gì đó, còn Mặc Kỳ Uyên lúc này không hề có sức chống cự, dường như ngay sau đó cũng sẽ bị hắn phá hủy toàn bộ.