Đau đớn qua đi, Mặc Kỳ Uyên cười nhạt khôi phục lại dáng vẻ ung dung.
Nhìn biểu hiện quan tâm của Vân Chỉ, bàn tay vốn dĩ đang nắm tay nàng càng thêm chặt, trên mặt lộ ra nụ cười vô lại: "Nương tử, ta cứu ngươi một lần...., ngươi nhớ phải trao giải khích lệ ta nha!"
Nhìn dáng vẻ của hắn vẫn sinh khí dồi dào, Vân Chỉ hừ nhẹ một tiếng, quyết định không tiếp tục quản hắn nữa, nhưng khi liếc mắt lại thấy y phục trên cánh tay bị xé rách một mảnh, lộ ra rõ ràng bên trong một vết bỏng lớn trên cánh tay lúc này đã bắt đầu sưng lên rồi chảy nước ra, nếu không xử lý sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.
"Đừng lộn xộn!" Lạnh lùng nói một tiếng, từ bên người lấy ra một hà bao nhỏ rồi lấy trong đó một bình thuốc nhỏ, nhẹ nhàng rắc bột phấn lên trên cánh tay, rồi cẩn thận thổi thổi.
Ôn nhu nhìn Vân Chỉ thân mật như vậy, Mặc Kỳ Uyên cảm thấy vô cùng hạnh phúc: "Nương tử, chỉ cần ngươi hôn ta một cái, ta sẽ tuyệt đối không cảm thấy đau." Chút vết thương này đối với hắn mà nói thì vẫn không đáng gì cả.
Giận dữ liếc hắn một cái, xe một mảnh vải trên người hắn xuống để băng bó. Trong lòng nhớ lại, không ngờ đến Uyên ngốc nghếch này lại vẫn có chút khí thể của nam tử hán, trong lúc này nhìn hắn có chút thuận mắt hơn.
"Được rồi, mau đứng lên đi về ngủ đi, nhớ rõ ngày mai gọi đại phu đến khám." Vân Chỉ vừa ý nhìn thành quả băng bó của mình, đang định chống đất rồi đứng lên: "A!"
Đáng chết! Chắc chắn là trong lúc ngã xuống vừa rồi đã bị trẹo chân rồi!
"Nương tử, ngươi không sao chứ?" Kiểm tra nàng từ đầu đến chân một lần, trừ bỏ cái chân ra thì cũng không có vấn đề gì khác thì mới thở dài nhẹ nhàng một hơi: "Vẫn nên để ta ôm ngươi trở về phòng đi."
Cũng không còn biện pháp nào khác, hiện tại chắc chắn nàng không thể tự mình đi về phòng, Vân Chỉ rầu rĩ gật đầu, rồi lại một trận trời đất quay cuồng nữa, đảo mắt một cái mà nàng đã bị Mặc Kỳ Uyên ôm trong lòng.
"Này! Uyên ngốc nghếch, ngươi đi chậm một chút! Ta buồn nôn quá!"
"Nương tử đang mang thai sao? Làm sao mà có thể nôn được chứ, ha ha!"
"Cái tên Uyên đần độn nhà ngươi, ngươi bị ngứa da rồi hả!"
. . . . . .
Âm thanh vui vẻ, tức giận dần dần tan ra trong bóng đêm yên tĩnh, làm cho bóng bên vốn dĩ yên tĩnh càng có thêm sinh khí.
Một người con gái từ sau núi giả đi ra, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai bóng lưng đã biến mất trước mắt, ngón tay nhỏ nắm chặt tảng đá, chặt đến mức chảy cả ra máu cũng không để ý! Giờ phút này trong lòng nàng giống như có vô số còn rắn độc đang lượn lờ bên trong, hận ý thiêu đốt, người đàn ông mà từ nhỏ nàng ái mộ hiện tại càng ngày càng cách xa nàng rồi.
Di Hồng Viện
Ban ngày, Vân Chỉ đi đến phố Kim Thiên để xử lý công việc, hiện tại phố Kim Thiên dần dần đã đi vào quỹ đạo, trừ bỏ lượng khách quen vốn có còn hấp dẫn thêm nhiều người từ bốn phương tám hướng, sau đây không lâu nữa, khu vui chơi đang cải tạo cũng sẽ được khánh thành, đến lúc tin tưởng rằng sẽ mang thêm nhiều sinh ý đến cho phố Kim Thiên.
Vì để cho thuận tiện, Vân Chỉ bố trí một gian phòng ở Di Hồng Viện để ở lại, Liễu Yên cũng là người làm ăn ngay thẳng, làm việc giỏi giang, vì nàng làm được không ít việc.
Trừ bỏ bà bà mỗi ngày nhất đinh phải quấn lấy Công Ngọc Viêm Bân ra thì cũng là một vũ cơ giỏi như lời Liễu Yên nói, làm cho Vân Chỉ vô cùng tò mò. Bên cạnh đó Lạc Băng Tuyết nhất định muốn đi theo mình, không biết như thế nào, nàng ta không cầu tiền bạc không cầu danh, chịu đựng mệt nhọc bản thân giúp đỡ người khác. Có lẽ là cả ngày nàng quá nhàm chán nên muốn giúp nàng làm chút chuyện, dần dà lâu ngày Vân Chỉ cũng mặc kệ nàng, nghĩ thấy nàng ta cũng là một người con gái cô đơn nhu nhược, vậy thì xem nàng như muội muội để bảo hộ là được.
Trong lúc đang ngẩn người bả vai bị vỗ xuống, Vân Chỉ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, quay đầu, thấy xuất hiện trước mắt một tấm mặt nạ màu vàng.
Vỗ vỗ ngực để bình tĩnh trở lại: "Sao ngươi lại đến đây!" Nàng vẫn nhớ kĩ là hôm quá hắn không đáp lại tiếng sáo mà xuất hiện.
Ngón trỏ đặt lên môi mỏng, ý bảo nàng nhỏ tiếng đi một chút, thấp giọng nói: "Đi theo ta!"
Không đợi Vân Chỉ mở miệng thì đã kéo nàng đi.
Đường đi càng ngày càng lắt léo, Vân Chỉ không nhịn được vô cùng ngạc nhiên: "Đây là đường hầm ở Di Hồng Viên sao?"
Bàn tay lớn nắm lấy tay nàng thật chặt, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Vân Chỉ, giống như vô vàn dòng ôn tuyền quấn lấy nàng, muốn đem nàng hòa tan vào hai con ngươi sáng rực. "Tin tưởng ta, đi theo ta là được."
Vân Chỉ ngơ ngác gật dầu, giống như đứa trẻ không có năng lực suy nghĩ, cứ như vậy đi theo hắn trong căn hầm tối đen.
Đến khi Vân Chỉ có thể hoàn hồn lại thì nàng lại thầm cảm thấy ảo nảo, thế nào mà nàng lại càng ngày càng trở nên hoa si như vậy, mang thoe mặt nạ như vậy mà vẫn có thể câu dẫn àng, nếu như bỏ xuống có lẽ nàng sẽ thành sủng vật ngoan ngoãn nghe lời hắn cũng nên a!
Trước mắt hiện ra ánh sáng, nhất thời không thích ứng được nàng vội dùng tay che khuất hai mắt, trong hầm làm sao có thể có ánh sáng chứ?
Vân Chỉ nghi ngờ rồi chậm rãi bỏ tay che mắt xuống, nhẹ nhàng cau mày lại, lúc này mới thấy trước mặt có thêm một người, người này nàng đã gặp qua một lần, chính là đương kim Hoàng thượng Mặc Kỳ Tẫn!
Nhìn về phía Cực Thiên bên cạnh, dùng ánh mắt dò xét: "Ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Đến gặp hắn sao?"
"Ha ha, không phải ngươi nói là muốn tham dự trận chiến sao, đưa ngươi đến để xem chuẩn bị của chúng ta nha!" Nói xong thì nắm tay nàng ngồi bên người Mặc Kỳ Tẫn.
Lúc này Vân Chỉ mới phát hiện mấy người các nàng không phải ngồi quanh một cái bàn mà là một cái giống với bản đồ, có không ít các quân cờ đã được cắm trên các ký hiệu cơ bản, bọn họ vậy mà lại tin tưởng để một người ngoài như nàng nhìn thấy bí mật của bọn họ!
Xem dáng vẻ hai người vẫn là lạnh nhạt tự nhiên như vậy nên nàng cũng không nói thêm gì nữa, toàn bộ tinh thần đặt vào việc nghiên cứu bản đồ.
"Các ngươi chuẩn bị để mười vạn binh lực bất động ở đây sao?"
Nghe xong Vân Chỉ nói, trong mắt Cực Thiên tỏa ra ý cười, quả nhiên hắn đoán không sai, nàng chỉ nhìn như vậy mà đã biết!
"Toàn quân di chuyển, nhất định sẽ khiến lão yêu bà kia chú ý, chẳng lẽ ngươi còn biện pháp nào khác sao?" Vốn dĩ Mặc Kỳ Tẫn không đồng ý để cho một người phụ nữ đến tham dự bàn bạc, nên trong giọng tự nhiên có chút khinh thường.
Nghe ra trong giọng nói có sự khinh thường, Vân Chỉ ném cho hắn một cái nhìn xem thường, nhìn dáng vẻ chịu đứng yếu kém của hắn kia có thể khẳng định hắn không phải người hiểu rõ việc quân.
Nhìn hắn Vân Chỉ lại nhớ đến Lý Thanh Chiếu. Mà vị Hoàng đế trước mắt này không phải chính xác là kiểu đế vương yêu nghiệt Hoàng hoa thụ sao!
Nghĩ đến việc mình đặt biệt hiệu cho hắn, Vân Chỉ nhịn không được cười thành tiếng, làm cho hai người bên cạnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
"Khụ khụ, cái kia Hoàng hoa thụ........ Không phải! Hoàng thượng, nếu không muốn làm cho lão yêu bà kia chú ý vậy thì chỉ cần đem sự chú ý của nàng đến kinh thành là được, để cho nàng không còn tâm tư quản chuyện hai ba mươi vạn đại quân bên ngoài trăm dặm đi!" Rất không dễ dàng ngừng cười, Vân Chỉ vừa chỉ vào kinh thành trên bản đồ khoa chân múa tay, vừa kèm theo giải thích.
Dung nhan bình tĩnh lộ ra vô hạn tư thế tao nhã oai hùng!
"Ý của ngươi là dùng chút binh lực trong kinh thành gây ra hỗn loạn, để cho nàng không thể không điều khiển binh lực tới ngăn cản, như vậy chúng ta sẽ có đầy đủ thời gian điều động đại quân đi ra xa!" Trong mắt Cực Thiên bỗng nhiên phát ra ánh sáng, vui vẻ nói ra kế hoạch dựa theo ý nghĩ của Vân Chỉ.
Sự khinh thường trong mắt không còn, Mặc Kỳ Tẫn cũng dần dần lộ ra ý cười cân nhắc, đợi Vân Chỉ giải thích thêm cho ý nghĩ độc đáo này.
"Tuy nhiên, chỉ là chút náo động đó vẫn không đủ để cho yêu hậu phải hy sinh quá nhiều binh lực để đối phó." Vân Chỉ nhíu mày lại, cố gắng nhớ lại để hoàn thiện biện pháp giải quyết.
Nghe xong Vân Chỉ nói, Cực Thiên lập tức đưa ra kiến giải: "Vậy thì làm một chút biểu hiện giả dối, để cho lão yêu bà kia tưởng rằng số người làm loạn quá nhiều. Nếu như không đủ độ mạnh thì sẽ triệu tập thế lực giang hồ, trắng trợn làm loạn để xem nàng có thể nhẫn nại đến khi nào!"
"Như vậy thì tốt rồi! Cứ như vậy đi, giờ chúng ta có thể cùng tiến hành đồng bộ, bên trong và bên ngoài hoàng thành đều phải an bài binh lực ở lại để phòng bị."
"Ừ, cái này chúng ta đã chuẩn bị tốt, nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều đã có người của chúng ta." Cực Thiên dùng tay múa bút, mấy chỗ trên bản đồ xuất hiện mấy vết vạch, Vân Chỉ chú ý, những nơi này đều là những cửa khấu quan trọng, không ngờ đến bọn họ lại suy xét toàn diện như vậy!
Đột nhiên Vân Chỉ bị một khối vải trắng dần hiện ra trên cánh tay hấp dẫn ánh mắt, chỉ vì tấm vải trắng kia cùng với y phục màu đen có vẻ trông đặc biệt chói mắt.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc mơ hồ, giống như có tin tức gì xẹt qua trong đầu, nhưng vẫn không có gì để bắt lấy.
Khi còn chưa nghĩ ra được cái gì thi khoảnh khắc đó lại bị bản đồ bố trí chặt chẽ hấp dẫn qua đi.