Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Để ta cho ngươi cảm giác được người thân chăm sóc trước lúc lâm chung




Đang định mở miệng nói chuyện thì thấy ánh mắt trưởng lão đang nhìn về hướng bóng dáng màu vàng kia, đi về phía Vân Chỉ, đến trước mặt Vân Chỉ, ngẩng đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cách kỹ lưỡng, trên khuôn mặt già nua hồng hào lộ ra nụ cười vui mừng: "Tốt! Tốt lắm! Thật đúng là người đại phú, đại quý, có thể làm được Hoàng hậu Hách Liên ta, làm chủ nhân của chim Hoàng!"

Vân Chỉ không có tâm tình nói chuyện vô nghĩa với lão già này, mà con chim màu vàng đang kề sát bên người nàng cứ không ngừng dựa sát vào rồi làm nũng, quả thật đáng ghét! Dùng tay đẩy cái đầu chim đang tựa vào cổ nàng, vẻ mặt ghét bỏ!

"Cái gì mà là Hoàng hậu, không là Hoàng hậu! Con chim chói mắt này có phải là các ngươi nuôi hay không? Nhanh bảo nó đừng quấn lấy ta nữa!" Vân Chỉ phiền toái kêu lên, nàng đến là để tìm băng thiềm, ở đâu ra lắm chuyện như vậy!

Mà chim Hoàng đang quấn lấy nàng nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Vân Chỉ, yết ớt rụt đầu lại.

"Ha ha, lão phu cũng không có phúc khí này, đây chính là chim Hoàng - Thần Thú Thượng Cổ! Chim Hoàng đã xuất hiện thì nhất định chim Phượng cũng đang ở gần đây. Phượng Vũ Cửu Thiên, Hoàng Vu Bát Hoang, hiện tại trong Hoàng lăng này cũng chỉ có hai người các ngươi có mệnh là chủ nhân của Đế Hậu, là chủ nhân do Phượng Hoàng lựa chọn, các ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể thành hôn." Hộ Hà Trưởng lão hoàn toàn mặc kệ đủ loại biểu hiện khiếp sợ của ba người ở đây, tiếp tục nói: "Ông trời đã giao nhiệm vụ, nhất định Hách Liên ta với Đế Hậu trong tay có thể giành được thiên hạ!"

"Thiên hạ cái đầu ngươi! Ngươi là đạo sĩ thối trong giang hồ ở đâu ra vậy! Lại còn muốn gạt người khác lập gia đình sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng Hách Liên các ngươi ngay cả lão bà cũng không lấy được sao? Thật đúng là truyện cười, chỉ bằng con chim màu vàng tốt mã dẻ cùi (hào nhoáng bên ngoài) này sao!" Vân Chỉ đen mặt châm biếm, nàng lớn như vậy rồi còn chưa từng nghe thấy lời nói nào không đáng tin như vậy!

Mà chim Hoàng bên cạnh nghe thấy Vân Chỉ xúc phạm đến nó như vậy, không đồng ý nức nở khẽ gọi vài tiếng, cố gắng thanh minh nó chính là thần thú nha!

"Ầm ĩ cái gì, nếu còn ầm ĩ ta sẽ nấu ngươi lên! Đứng qua một bên cho ta!" Lại gầm lên giận dữ, nàng đang đứng thì lại bị con chim lớn này ôm chặt lấy đùi, hại nàng không thể động đậy được, băng thiềm ở cách đó không xa mà cũng thể lấy, tâm tình làm sao có thể tốt được!

Khóe mắt chim Hoàng lâng lâng nước mắt, nhưng không hề thấy hiệu quả, đành phải cúi đầu, sợ hãi thu hồi thân thể cao lớn, trong nháy mắt biến thành một luồng ánh sáng tiến vào trong cơ thể Vân Chỉ rồi hoàn toàn biến mất.

Vân Chỉ hoảng sợ, vội vàng cúi đầu kiểm tra xem nó đi vào nơi nào. Không ngờ quả thật là nó không phải là một con chim bình thường!

"Hô hô, không cần tìm kiếm, chim Hoàng đã nhận ngươi làm chủ nhân, vậy thì chắc chắn đã hóa thành năng lượng bảo vệ thần thức của ngươi, chỉ có ngươi mới có thể gọi nó ra ngoài!" Cuối cùng hôm nay Hộ Hà Trưởng lão cũng hoàn thành sứ mệnh trăm ngàn năm qua của Liễu gia, tâm tình thật tốt nên ngay cả đối với sự bất kính của Vân Chỉ cũng không có sự tức giận nào.

"Trưởng lão, nàng chỉ là trộm đi vào trộm băng thiềm mà thôi, còn hai Phượng Hoàng Thần Thú hiện thân mà cũng chỉ có chim Hoàng mà thôi, cũng không thể là minh chứng cho cái gì, có thể là chim Hoàng nhiều năm không gặp người nên đã nhận sai, Trưởng lão vạn lần không thể tìm tùy ý một tên trộm vào Hoàng tộc Hách Liên ta!" Vẻ mặt Hách Liên Diệp khó chịu, một tên trộm đột nhiên xông vào Hoàng lăng trong nháy mắt liền biến thành Hoàng hậu tương lai của hắn! Hơn nữa nữ nhân này ngoài dáng vẻ đẹp mắt ra đâu còn điểm nào giống với dáng vẻ nữ nhân nên có chứ!

"Lão phu đã bảo vệ thần thú trong thánh sông này nhiều năm như vậy làm sao có thể nhận sai được! Các tiền bối đời trước cũng từng có lời tiên đoán, Phượng đế và Hoàng hậu sẽ thật sự hiện thế trong vòng trăm năm!" Sắc mặt Hộ Hà Trưởng lão lập tức trùng xuống, đối với việc người khác nghi ngờ năng lực mà sứ mệnh mang lại cho mình có vẻ cực kỳ tức giận.

Mà trong lúc hai người đang nhiệt liệt thảo luận hoàn toàn không để ý Vân Chỉ và Tần Lãng đã lặng lẽ rời đi mấy bước.

"Hô hô, các ngươi từ từ trò chuyện, bản cô nương đi trước một bước!" Hai người quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Vân Chỉ sáng lạn, vui vẻ mỉm cười, trong tay cầm một cái hộp màu xanh lam lắc lắc, hướng về phía cửa đá lao ra!

Nàng vậy mà thừa dịp hai người không chú ý đã trộm băng thiềm!

"Đừng nghĩ có thể trốn!" Hộ Hà Trưởng lão kêu lên một tiếng, trong nháy mắt bàn tay phát ra nội lực, đánh thẳng về phía sau Vân Chỉ, luồng khí màu trắng kia vừa vặn đánh trúng phía trước Vân Chỉ, khó khăn tránh thoát công kích, mà cửa đá trước mặt cũng ầm ầm đổ xuống, đám tro bụi bay hết vào mặt mũi!

Vân Chỉ tức giận quay đầu nhìn Hộ Hà Trưởng lão, con ngươi bốc hỏa giống như muốn hắn phải tan xương nát thịt. "Ngươi, cái lão đầu chết tiệt này! Dám chặn lối đi của ta! Tần Lãng, ngươi xem có thể mở cửa hay không, còn ta sẽ cho lão già này biết cảm giác được người thân chăm sóc trước lúc lâm chung như thế nào!"

Nói xong liền cất kỹ cái hộp trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía Trưởng lão.

Mà Hộ Hà Trưởng lão này quay người nhìn Vân Chỉ tấn công nhưng vẫn chỉ cười bí hiểm, cứ đứng như vậy không có tí ti chuẩn bị phòng thủ gì cả!

Vân Chỉ nhìn dáng vẻ không biết sợ của hắn có cảm giác dường như khó đối phó. Kiếm chưa đến, phấn độc đã đến trước, hướng về phía trưởng lão cũng giống như đao kiếm vậy, phấn độc không màu trong không trung đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, ăn mòn tất cả không khí xung quanh, ví dụ như thật sự là bay đến trên người kia thì hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng!

Độc phấn đỏ như máu dùng tốc độ điên cuồng mà tiến lên, nhưng đến đúng mấy tấc cách trưởng lão thì dừng lại, giống như gặp phải cái gì đó ngăn cản rồi chảy xuống dưới.

Vân Chỉ không dám tin, nhưng kiếm vẫn lặng lẽ rút ra khỏi vỏ, hướng về phái mặt trưởng lão, nhưng cũng đến đúng mấy tấc cách hắn thì lại bị bắn ngược trở về, sau khi nhìn kĩ, xung quanh thân hắn có một vòng sương mù màu trắng bao phủ, giống như tấm thủy tinh trong suốt chặn lại tất cả những thứ bên ngoài, nên hắn không phải chịu một chút thương tổn nào.

"Ha ha ha, cô nương ngươi cứ ngoan ngoãn theo lão phu về đi, chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương!" Trưởng lão cười to nói, đối với trò đùa của đứa trẻ kia hoàn toàn không để vào mắt.

Cảm thấy khả năng của đối phương hơn mình khá xa, Vân Chỉ nhíu mày không nói, khóe mắt liếc về phía Tần Lãng đang suy nghĩ biện pháp mở ra nhưng cũng không có chút tiến triển nào.

Lùi cũng không thể lùi, vậy thì đành cá chết lưới rách vậy! Lông mày Vân Chỉ dựng thẳng, lạnh giọng châm biếm: "Bảo bản cô nương ngoan ngoãn đi theo ngươi sao? Có vài cọng râu trắng thì khá lắm sao? Hừ, bản cô nương đây không biết kính trọng người già gọi là cái gì!"

Lách người tránh khỏi mấy thứ đang cản đường, Vân Chỉ cố gắng đem sức lực bản thân phát huy đến tận cùng, hai tay lao về phía trước nhanh như điện. Hộ Hà Trưởng lão thu lại toàn bộ bức màn bảo vệ xung quanh mình, nhanh chóng phản ứng lại, tiếp chiêu mà lên, trưởng lão vỗn dĩ không chuẩn bị dùng toàn bộ khí lực tiếp nhận một chưởng này nên nhanh chóng bị chưởng phong bức lui lại vài bước, trong lòng kinh hãi!

Vân Chỉ cũng có chút không dám tin, dơ tay lên nhìn vào bàn tay mình, trên lòng bàn tay vẫn ẩn hiện ánh sáng màu vàng, chẳng lẽ là tác dụng của con chim vàng kia?!

Trưởng lão đứng thẳng người, trên mặt khôi phục lại nụ cười tươi đầy bí hiểm: "Xem ra chim Hoàng đã dần dần phát huy năng lượng trong cơ thể ngươi rồi! Tuy nhiên, nhất định ngươi phải về Hách Liên với lão phu!"

Phi thân lên, sử dụng vài công kích mạnh mẽ, linh lực của chim Hoàng cũng không thể khinh thường, hắn muốn thừa dịp linh lực chưa hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể nàng để chế trụ con bé này trước!

Vân Chỉ dựa hoàn toàn vào năng lượng của chim Hoàng, trong lúc này có thể đánh nhau tay đôi với Hộ Hà Trưởng lão, tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc, giữa ánh sáng hư ảo hình ảnh hai người như ảo ảnh đã đánh qua mấy trăm chiêu, tốc độ và sức mạnh như vậy khiến có hai người xem bên cạnh đều xem đến ngây người, tặc lưỡi.

Hơn nữa cho dù Vân Chỉ đã liều mạng đánh nhưng năng lượng vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nên không thể kiên trì được lâu, hiện giờ đã cảm giác được rõ ràng chân khí trong cơ thể đã bắt đầu lực bất tòng tâm, mơ hồ đâu đó còn có năng lượng đang rối loạn trong người, xem ra chắc chắn là bại trận rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, trưởng lão đánh một chưởng tiếp theo, Vân Chỉ miễn cưỡng đỡ được, nhưng trong nháy mắt lại bị đẩy lui, giống như diều đứt dây ngã về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.