Trong mấy ngày kế tiếp, Vân Chỉ vẫn đóng cửa không ra ngoài, không biết là nàng muốn quên thế giới hay là muốn để thế giới lãng quên nàng.
Mộng nhi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, rồi than nhẹ một tiếng, mấy ngày nay nàng chỉ phụ trách việc đưa cơm một ngày ba bữa nhưng Vương phi một chữ cũng không nói với nàng. Tuy rằng nàng rất vui vẻ chuyện Vương phi không còn ngốc nghếch nữa, tuy nhiên nếu vì không còn ngốc nghếch mà phải gánh trọng trách như vậy thì thậm chí nàng còn hy vọng là Vương phi cứ tiếp tục ngốc nghếch, ít nhất cũng sẽ không cần phải bi thương như vậy.
Quay đầu, lại thấy một người con gái mặc áo xanh đi đến, đó là Lạc Băng Tuyết người mỗi ngày đều qua đây.
"Lạc tiểu thư, ngươi lại đến xem Vương phi sao." Tay nhanh nhẹn đón lấy chén thuốc bổ trên tay nàng, cười ân cần hỏi thăm. Người con gái hiền hòa mỹ lệ như vậy khiến cho Mộng nhi không tự chủ muốn thân cận. Địa vị của nàng ở trong Vương phủ không hề thấp nhưng chuyện gì cũng tự mình làm, đối xử với người dưới cũng rất tốt.
"Tỷ tỷ vẫn như cũ sao? Đồ ăn sáng này có sử dụng hay không?" Lạc Băng Tuyết lo lắng hỏi, biểu hiện quan tâm tinh tế chân thành như vậy giống như là một người thân vậy.
"Ừ, Vương phi vẫn giống như mấy ngày trước đây, hoặc là ngơ ngẩn ngồi ở kia, hoặc là viết chữ vẽ tranh, đọc sách nhưng lại hoàn toàn không nói một câu nào, Mộng nhi cực kỳ lo lắng." Đặt thuốc bổ xuống mặt bàn, xoay người lại khẽ thở dài. "Lạc tiểu thư, thật ra người không cần phải ngày ngày đều đến đây đâu."
"Không sao, ta muốn là người đầu tiên biết được khi nào tỷ tỷ bình phục....." Đột nhiên Lạc Băng Tuyết dời mắt nhìn về phía sau lưng Mộng nhi, vui mừng kêu lên: "Tỷ tỷ!"
Mộng nhi lập tức quay đầu lại thì thấy Vân Chỉ toàn thân mặc nam trang màu trắng vẫn bình yên vô sự đứng ở cửa, trừ bỏ việc gặp chuyện không may khiến nàng càng thêm lạnh nhạt so với trước kia ra thì cũng không có biến hóa gì quá lớn.
"Vương phi, ngươi không sao đúng không?" Mộng nhi có đôi chút kích động hỏi, chỉ cần Vương phi không sao thì mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi.
"Ta có thể có chuyện gì sao?" Vân Chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn Mộng nhi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt chuyển đến nhìn Lạc Băng Tuyết bên cạnh, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu.
Lạc Băng Tuyết cười dịu dàng, đi vài bước đến lại gần Vân Chỉ. "Tỷ tỷ, không phải là người đã quên Tuyết nhi rồi đấy chứ, Tuyết nhi lo lắng cho tỷ tỷ nên mới không mời mà đến, hy vọng tỷ tỷ sẽ không trách tội."
Lần trước trong bóng tối không nhìn thấy rõ ràng, hiện tại vừa nhìn thấy, trong mắt Lạc Băng Tuyết lóe lên chút kinh diễm rồi nhanh chóng biến mất, nàng biết người con gái trước mắt này khác mình chính ở sự dịu dàng, nàng là một loại phụ nữ có khí chất hiếm có, cao quý mỹ lệ mà vẫn có vẻ quyến rũ xinh đẹp, sau khi tự so sánh nàng cảm thấy mình bị hạ thấp xuống.
"Không có gì mà phải trách tội, nơi này không có treo lệnh cấm, đã đến đây thì để ta bảo người mời dùng trà vậy." Vân Chỉ đang vội vã ra ngoài nên không có tâm tư cùng người khác khách sao, một câu nói lành lạnh làm cho Lạc Băng Tuyết cảm thấy hết sức khó xử, cũng không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
"Vương phi làm sao có thể trách tội Lạc tiểu thư chứ! Vương phi, Lạc tiểu thư thật sự cực kỳ thân thiết nha, nhiều ngày qua mỗi ngày nàng đều mang thuốc bổ đến thăm, nhưng thân thể Vương phi không thoải mái nên vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy." Mộng nhi thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vương phi, khẩn trương nói lại chuyện của Lạc Băng Tuyết.
"Như vậy thì thật sự phải cảm ơn Lạc tiểu thư, Mộng nhi ở lại chiêu đãi, ta phải ra ngoài một chuyến." Vân Chỉ vung tay căn dặn Mộng nhi, tùy tiện nói một câu khách sáo rồi nhằm hướng cửa mà đi.
Nhanh bước đuổi theo, khuôn mặt vì sự tha thiết mà cũng đỏ thêm vài phần: "Tỷ tỷ, vừa đúng lúc Tuyết nhi cũng phải đi ra ngoài, không bằng để ta đi cùng tỷ tỷ đi."
Nhìn khuôn mặt trông ngóng như vậy Vân Chỉ không biết nói sao cả: "Vậy thì đi thôi."
Khi hai người đi đến trên đường lớn, không thể ngờ lại khiến cho người ta xôn xao như vậy, hai màu trắng xanh đan xen, hai người một thanh lệ nhẹ nhàng như nước, một tuấn mỹ tiêu sái như tiên, chính xác là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Vân Chỉ làm như không thấy ánh mắt bắn ra từ bốn phía, nhưng Lạc Băng Tuyết thì không thể bình tĩnh như vậy, xấu hổ lấy khăn tay giả vờ lau mặt che lại.
"Nếu không quen thì trước tiên ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta muốn đi đến một chỗ trước đã." Vân Chỉ tiếp tục đi thẳng, giọng điệu nhàn nhạt không cho người bên cạnh chút tình người nào.
Mặc dù có khăn tay che mặt nhưng Lạc Băng Tuyết vẫn nhanh chóng giải thích: "Không phải, không có, hơn nữa, ta định đến tiệm may để lấy y phục đã đặt may, định đến trưa mới đến lấy, Tuyết nhi vẫn còn nhiều thời gian để dạo chơi với tỷ tỷ. " Dừng lại một chút, nghĩ lại lời nói vừa rồi của Vân Chỉ, xoắn khăn tay lại lúng túng nói: "Cái kia, nơi tỷ tỷ muốn đến mà Tuyết nhi không tiện đi cùng thì ta có thể đợi tỷ tỷ ở đây."
Bình tĩnh nhìn người con gái ngay cả khi nói chuyện cũng phải thật cẩn thận này, trong ánh mắt Vân Chỉ mang theo tia tìm òi nghiên cứu, nhưng lại không phát hiện ra điều gì, bất đắc dĩ nói: "Cũng không có gì bất tiện, nếu ngươi muốn đi cùng thì đi cùng đi. Hơn nữa, hiện tại không được gọi ta là tỷ tỷ, gọi là Vân công tử hoặc cái gì thì tùy ngươi."
Lạc Băng Tuyết sợ hãi đồng ý, tiếp tục đi theo nàng, đi mãi đến một quán trà, vừa đúng là quán trà mà ngày đó Vân Chỉ và Công Ngọc Viêm Bân đánh cược.
Hai người đi đến ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tần Lãng đã sớm chờ ở nơi đó.
"Tần Lãng, hiện tại mọi chuyện đã chuẩn bị đến đâu rồi?" Vân Chỉ cũng không giới thiệu Lạc Băng Tuyết, vừa đến liền vén áo lên ngồi đối diện Tần Lãng.
Nhìn thấy cuối cùng Vân Chỉ cũng xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ lạnh lùng chợt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Ánh mắt thản nhiên nhìn về Lạc Băng Tuyết phía sau lưng Vân Chỉ, lựa chọn coi như không nhìn thấy.
Bày ra một xấp giấy tờ, Tần Lãng bắt đầu báo cáo kết quả một cách khái quát: "Đây là khế ước hợp tác của 99 cửa hàng trên phố Hoa Liễu này, nhưng có một nhà không chịu hợp tác, ta cũng bắt đầu ép họ theo cách ngươi bảo rồi. Thương hội cũng bắt đầu bày tỏ thái độ, nhìn tình huống này thì trong hôm nay có thể thu mua toàn bộ."
Lạc Băng Tuyết hơi ngạc nhiên, người đàn ông lạnh lùng trước mặt này nhìn qua thì rất lạnh lùng, nhưng khi đối diện với người con gái này thì ánh mắt lại lộ ra sự ôn nhu. Chẳng lẽ Vương phi ra ngoài là để gặp người đàn ông này sao! Vậy thì Uyên phải làm sao bây giờ!
Sau khi nghe xong, Vân Chỉ nhíu mày gật đầu, sau đó cùng Tần Lãng bàn bạc chi tiết, trong lúc đó thỉnh thoảng nhìn Tần Lãng với ánh mắt tán thưởng, người này quả nhiên là có năng khiếu buôn bán, hẳn chỉ cần tiếp xúc vài ngày mà có thể nghĩ ra nhiều phương án buôn bán như vậy, rất có tiền đồ!
Lạc Băng Tuyết ngồi ở một bên ngơ ngác nhìn hai người bàn bạc chính sự, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Dự Vương phi đã khỏi bệnh này quả nhiên rất đáng ngạc nhiên, không những mặc nam trang ra ngoài bàn chuyện buôn bán mà lại còn dựa gần vào người đàn ông khác như vậy, hoàn toàn không giống với hành vi của những người phụ nữ có chồng khác!
Đúng lúc cảm thấy buồn bực xấu hổ không nói được lời nào, ngay khi vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên thấy Mặc Kỳ Uyên xuất hiện, chỉ thấy lúc này hắn hai tay nắm chặt, vẻ mặt phẫn nộ, hai mắt giống như sắp phun lửa dáng vẻ kia có thể thấy hắn đang vô cùng tức giận, hoặc có thể nói là đang cực kỳ ghen tuông.
Ánh mắt Lạc Băng Tuyết trở nên tối sầm, hắn cực kỳ để ý sao? Trước đây cho dù có chuyện gì xảy ra hắn đều cố gắng che giấu cảm xúc chân thật của mình, nhưng giờ bất ngờ đối mặt với Uyên như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của hẳn! Người Uyên thích chính là Vương phi của hắn sao!
"Nương tử ~!" Một âm thanh quái dị lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, thậm chí là thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong quán trà.
Mọi người đem ánh mắt đổ dồn về đám người trên bàn này, suy đoán xem có phải vừa rồi Dự Vương gọi nương tử có phải là người con gái mặc áo xanh kia không, hơn nữa thoạt nhìn qua thì quả nhiên xứng danh mỹ nữ nhu mì, Dự Vương phi thật sự đã trở nên thông minh hay sao!
Vân Chỉ nghe thấy giọng nói, lại nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên với vẻ mặt quấn quýt vô cùng nhiệt tình đi về phía nàng, không đợi đến khi hắn đi đến gần bên cạnh thì túm lấy áo hắn, oán hận tiến lại gần lỗ tai của hắn, thấp giọng nói: "Không cho phép gọi là nương tử, gọi ta Vân công tử."
"Nương.....Vân công tử, có phải là cố ý đến đón ta không!" Khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ nhưng sau khi Vân Chỉ buông tay ra vẫn ngoan ngoãn đổi cách xưng hô. Nhân lúc nói chuyện không chút dấu vết tách Tần Lãng sang một bên, dính chặt lấy Vân Chỉ giống như sợ nàng bị lấy mất.
Lúc này tâm tình Mặc Kỳ Uyên vô cùng không tốt, vừa rồi hắn ngồi bàn công việc ở bên cửa sổ quán trà đối diện, lại vừa hay nhìn thấy Vân Chỉ cùng với tên đàn ông này cùng nhau tựa vào dường như vô cùng thân thiết, với góc nhìn của hắn hai người này chính là đang liếc mắt đưa tình, quan hệ quá mức thân thiết làm cho người khác cảm thấy vô cùng chướng mắt! Vừa ra khỏi cửa mà đã đi tìm đàn ông rồi, có phải thực sự coi tướng công "ngốc nghếch" là hắn này chỉ để trang trí thôi sao!
"Cái gì mà nương Vân công tử! Ngươi ngồi sang một bên cho ta, đừng quấy nhiễu ta làm việc chính sự!" Cố gắng né tránh Mặc Kỳ Uyên cứ tiếp tục dán lên người, nhưng dù có mặc kệ thế nào cũng không xong nên đành phải buông tha. Vân Chỉ nâng trán, thế nào mà đột nhiên kẻ ngốc này lại xuất hiện ở đây!
Mà trong lúc này, mọi người trong quán trà đã sợ ngây người, chẳng lẽ Dự Vương gia ngốc nghếch này cũng yêu thích đàn ông! Hơn nữa, cũng không chịu thua kém người khác! Xem ra, thị hiếu của hoàng thất thật sự rất khác người nha!