Editor: nhungchuoi
"Được, được!" Mặc Kỳ Uyên ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, vừa rồi bản thân cảm thấy có chút không khỏe, sau khi hiểu ra lại cảm thấy cảm giác này rất tốt đẹp, còn nghĩ nếu có thể tiếp tục nếm thử, có thể hắn không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ có thể mơ màng nhìn sự vui vẻ của Vân Chỉ, nụ cười tươi rực rỡ như vậy khiến hắn dễ dàng chìm sâu vào, chỉ cảm thấy có thể nhìn thấy nụ cười tươi như vậy đối với hắn rất thỏa mãn, thỏa mãn giống như được ăn mật vậy.
Vân Chỉ hưởng thụ cảm giác như kí kết khế ước ngầm này, mặc dù đã quên tất cả, mặc dù trở nên ngốc nghếch, nhưng cảm giác giữa bọn họ vẫn tồn tại như cũ. Cho nên nàng có thể nhìn thấy hi vọng, nàng còn phải tiếp tục kiên trì. Mang Lãng đã nói Kim Lũ Y có biện pháp vậy thì nhất định có biện pháp có thể chữa khỏi tình trạng này cho Uyên!
Đột nhiên, Vân Chỉ như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Mặc Kỳ Uyên, chăm chú hỏi: "Uyên, chàng nói xem chàng thích, ách, chàng cảm thấy Ngọc Nhi tốt hay là ta tốt?"
Khi thấy dáng vẻ nói gì nghe nấy của Uyên đối với Ngọc Nhi, trong lòng không phải không có cảm giác gì, mặc dù hiện tại Uyên mất đi khả năng suy xét nhưng nàng vẫn muốn bá đạo giữ lấy hắn, không muốn chia sẻ sự chú ý, giống như trước kia đối với bản thân vậy.
"Đương nhiên là Ngọc Nhi tốt rồi!" Mặc Kỳ Uyên buộc chặt dây lưng cuối cùng trên người Vân Chỉ, không hề lo lắng mà trả lời, sự thẳng thắn trên mặt khiến người ta phải tin tưởng tất cả lời hắn nói đều vô cùng đáng tin cậy.
Lúc này Vân Chỉ bị tức đến mức mặt đỏ cả lên, ngón tay trước mặt Uyên run lên, miệng muốn nói cái gì nhưng vẫn nhịn xuống không nói, nhắm mắt lại cố dồn nén sự tức giận, hít sâu nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Mặc Kỳ Uyên không hề phát hiện ra biểu hiện đỏ bừng bất thường của Vân Chỉ, vừa lo lắng tiến lên lấy tay sờ sờ vừa hỏi: "Ngươi làm sao vậy, sinh bệnh sao?"
"Ta không sao." Vân Chỉ hất cái tay đang sờ xuống, ép bản thân phải trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Nếu chàng nói Ngọc Nhi tốt, vậy nàng tốt chỗ nào, ta không tốt chỗ nào?"
Nhẫn nại là tính tốt nhất của nàng, nếu thật sự khiến tướng công thích nữ nhân khác thì đó chính là thất bại của Thiên Đại Vân Chỉ nàng, cho dù hiện tại là Uyên ngốc nghếch cũng không được!
"Ngọc Nhi tốt ở......." Mặc Kỳ Uyên nâng đầu lên, ánh mắt di chuyển suy nghĩ những điểm tốt của Hách Liên Ngọc Nhi, dường như nghĩ mãi không hết vậy.
Ngay sau đó, dường như hắn tìm được cách nói, quay sang nhìn Vân Chỉ bắt đầu dùng ngón tay đếm: "Ngọc Nhi đỡ ta rời giường, cho ta kẹo ăn, cười với ta, chơi với ta, nha, còn có, nàng đút cho ăn cái này cái kia!"
"Đút cái này cái nọ, ta cũng biết nha!" Phía trước cũng không là cái gì, theo như đánh giá của hắn thì cũng chỉ có cái này đáng chú ý. Vân Chỉ vừa không phục giơ tay biểu quyết, dường như muốn biểu hiện điều này trước tiên, lấy được sự khẳng định của hắn.
Bước dài một bước xoay người xuống giường, hai mắt Vân Chỉ đang tìm kiếm cái gì đó ở trong phòng, cuối cùng dừng lại trên một đĩa điểm tâm đặt trên bàn, vội vàng bưng cái đĩa đó về, ngón tay mảnh khảnh cầm một miếng bánh phù dung lên, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Mặc Kỳ Uyên, ý bảo hắn mở miệng.
"Như thế nào, đút cho chàng ăn cái gì đó, rất đơn giản nha, hiện tại chàng nói xem ai tốt?" Vân Chỉ hỏi, cuối cùng cũng bắt đầu cẩn thận tính toán để dạy dỗ Mặc Kỳ Uyên ngốc nghếch.
Không hề thỏa hiệp ngay lập tức, Mặc Kỳ Uyên ăn xong điểm tâm trong miệng rồi mới mở miệng nói: "Như thế này không giống nha, Ngọc Nhi đều đút cho ta ăn những món nàng tự mình làm!"
Tự mình làm sao? Chuyện này cũng không khó, Vân Chỉ đặt cái đĩa lên tủ bên cạnh giường, đứng ở đó cong lưng cúi người nhìn thẳng vào mắt Uyên đang ngồi trên giường: "Vậy chàng thích ăn cái gì, hiện tại ta đi làm cho chàng!"
Hôm nay nàng phải giải quyết xong việc này, dám ở trước mặt bản thân nói nữ nhân khác tốt, nếu như nàng không thu được tâm hắn thì sau này làm sao có thể giáo huấn hắn được!
"Ta thích ăn a, ta thích ăn ăn ngon !" Mặc Kỳ Uyên trả lời, mặc dù đáp án rất chung chung nhưng biểu hiện trên khuôn mặt tuấn tú kia lại vô cùng kiên định.
Vân Chỉ nâng trán, xem ra nàng vẫn nên thể hiện sở trường của bản thân, trước kia cũng không biết Uyên thích ăn cái gì, hình như cái gì cũng ăn được.
"Chàng ngoan ngoãn rửa mặt chờ ta, ta đi chuẩn bị ngay, sau đó thì không nên nói những lời không đúng đó nữa!" Vân Chỉ dữ tợn nói, rồi sau đó thản nhiên mở cửa đi thẳng đến Ngự Thiện Phòng.
Mặc Kỳ Uyên ngạc nhiên nhìn Vân Chỉ vội vàng đi ra cửa, trong lòng không hiểu, không biết vì sao nàng lại hỏi mình nhiều vấn đề như vậy, hắn không biết là những điểm tốt của Ngọc Nhi có xung đột gì với những cái không tốt của nàng hay không, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy nàng không tốt, nếu kể ra thì hắn cũng có thể kể ra rất nhiều điểm tốt của nàng nha!
Thời gian đợi đồ ăn sáng nhưng mãi không thấy cung nữ mang đồ ăn sáng lên, sau khi Mặc Kỳ Uyên đợi hơn nửa canh giờ thì dĩ nhiên cảm thấy vô cùng đói.
Đột nhiên, một mùi thơm từ cửa truyền vào, mùi thơm mê người như vậy chưa từng ngửi thấy ở đâu, không chịu nổi sự hấp dẫn, Mặc Kỳ Uyên lần theo mùi hương đi đến cửa viện, hai chân tự nhiên đi theo mùi hương của mỹ thực trước mắt, mở hai mắt ra, trên bàn đá trước mặt đang bày một chậu than nhỏ, mà trên đó lại có vài thanh sắt đang nướng vài chân gà và cánh gà, màu vàng óng mê người khiến người ta muốn động tay động chân.
Hai mắt Mặc Kỳ Uyên nhìn chằm chằm mỹ thực trước mắt, khóe miệng chảy ra một hàng nước miếng, dường như chân cũng bất động đứng lặng yên ở nơi đó, không đợi người đến tiếp đón, hắn muốn vươn tay lấy.
Tay duỗi ra được một nửa thì bị đánh đau phải quay về, Mặc Kỳ Uyên không hiểu nhìn Vân Chỉ ở phía đối diện, ngay lập tức có thể thấy hàng nước miếng của hắn chảy ra vì mỹ thực là bút tích của bản thân nàng, hai mắt Mặc Kỳ Uyên tỏa sáng biểu lộ sự cầu xin: "Ta muốn ăn, ta muốn ăn.........."
Nhìn Mặc Kỳ Uyên trước mặt không ngừng nuốt nước miếng, Vân Chỉ tự biết là đã thành công lôi kéo dạ dày hắn, cười dẫn dắt: "Vậy chàng nói xem, là nương tử chàng tốt hay vẫn là Ngọc Nhi tốt? Trả lời đúng có thể ăn."
"Nương tử tốt, Ngọc Nhi cũng tốt." Mặc Kỳ Uyên cười hắc hắc trả lời cấp tốc, dường như muốn tiết kiệm thời gian nói chuyện, rồi nhanh chóng vươn tay ra đi đến mỹ thực trước mặt đưa vào miệng.
Lại đánh, tay vươn ra phải trở về, Vân Chỉ không vừa lòng đáp án của hắn: "Chỉ có thể lựa chọn một người, chàng nói xem, ai tốt?"
Điều này khiến Mặc Kỳ Uyên khó xử, một tay xoa xoa cái tay bị đánh trở về, ánh mắt quanh quẩn dừng ở mỹ thực trên bàn đá, do dự không biết nói như thế nào để có thể ăn mỹ thực trước mắt. Thực sự rất khó nha, vốn dĩ cả hai đều tốt mà, tại sao lại còn bắt hắn phải lựa chọn?
"Nương tử không tốt, không cho ta ăn." Thật sự không biết nên trả lời như thế nào, Mặc Kỳ Uyên đặt mông ngồi trên ghế đá, không muốn tiếp tục đấu tranh vô vị, nhưng mà mùi hương từ bên cạnh không ngừng truyền vào kích thích vị giác của hắn, rất khó chịu, vì không muốn khó chịu, hắn dằn lòng đứng lên rời khỏi nơi này để không bị hấp dẫn nữa!
Không ngờ đến buộc hắn nói đúng trọng tâm câu nói lại khó đến như vậy, nhìn Mặc Kỳ Uyên bị ép buộc đến mức sẽ không giằng co cùng với nàng nữa, Vân Chỉ nhanh chóng tiến lên đưa chân gà đến bên miệng hắn: "Chậm chạp gì nữa, ăn đi ăn đi, thật là, nói một câu dễ nghe thì cũng sẽ không chết người mà!"
Biểu cảm hưng phấn kích động lập tức bao trùm lên mặt, Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng tiếp nhận chân gà đưa vào trong miệng cắn, sự thỏa mãn khiến khóe mắt cũng nhăn lại thành nếp nhăn, ngấu nghiến ăn một cái chân gà to bự trong miệng, Mặc Kỳ Uyên lẩm bẩm trong miệng: "Ta đã nói là đều tốt mà, một người tốt, hai người cũng tốt! Như vậy ta có thể có càng nhiều đồ ăn ngon để ăn!"
Mặt Vân Chỉ đầy hắc tuyến, hắn đang khoe mẽ đây sao, lời nói vừa rồi cũng là vì được ăn mới nói! Nhìn hắn ném xương trong tay ra, một tay lại vươn đến trên khung sắt lấy tiếp, Vân Chỉ bước nhanh đến trước mặt hắn, dành chân gà trên tay hắn ra, trợn mắt nhìn: "Không cho chàng ăn, vì ăn mà dám lừa gạt tình cảm của nương tử chàng là ta, thật không ngoan!"
Ý thức được chuyện bắt đầu nghiêm trọng, sững sờ nhìn bàn tay không có gì của mình, ánh mắt lại cấp tốc tìm vị trí của chân gà, mĩ vị vừa rồi còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp thì đã ăn xong rồi, hắn còn muốn ăn nữa.
"Ta không lừa, ta nói thật nha, các ngươi đều tốt, đều cho ta ăn ngon, ăn của nương tử càng ngon hơn, ta còn muốn ăn nữa!" Con sâu tham ăn hoàn toàn bị dẫn dụ ra, Mặc Kỳ Uyên cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ hy vọng nói như vậy sẽ làm cho Vân Chỉ đang khống chế mỹ thực trước mặt cao hứng một chút, đưa chân gà cho hắn ăn, cái kia ăn thật sự rất ngon nha!
Vừa lòng liếc mắt một cái, cuối cùng Vân Chỉ cũng nghe thấy được câu trả lời tương đối hài lòng, nhưng vẫn muốn nghe nội dung càng vừa lòng hơn, đưa chân gà đến trước mặt hắn nói: "Vậy chàng nói thêm một câu nữa, nương tử ta tốt hơn so với Ngọc Nhi, chàng thích chính là nương tử của chàng!"
Tại sao phải nói như vậy a! Mặc Kỳ Uyên bất mãn nhìn về phía Vân CHỉ, vì sao phải nói như vậy thì mới được ăn, hắn cũng không hề nói dối mà! Tuy rằng nương tử trước mặt cũng tốt lắm, nhưng mà Ngọc Nhi cũng không kém nha! Còn cái gì tốt mà hắn không biết thì hắn sẽ không nói lung tung!
Trong mắt có sự kiên định, không muốn vì mỹ thực mà nói dối, nhưng mà lực hấp dẫn của mỹ thực vẫn vô cùng cường đại, mùi thơm bay qua khiến hắn lâm vào bối rối, cúi đầu nghiêm túc tự hỏi, giống như đang suy nghĩ để xem có biện pháp gì để lấy được chân gà trong tay nàng ăn vào bụng.
Nhìn thấy hắn không muốn quy thuận đến quật cường như vậy, Vân Chỉ đang chuẩn bị thỏa hiệp thì lại nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, biểu cảm nghiêm túc đến mức dường như chuẩn bị ra chiến trường chịu chết vậy, nhưng ngược lại thật sự khiến nàng nhớ đến sự bình tĩnh ứng phó của Uyên khi ở chiến trường.
Chỉ thấy hắn cứng rắn duỗi thẳng cổ, nghiêng người đến trước Vân Chỉ, cất cao giọng nói: "Ta sẽ không nói ! Ta cũng rất muốn ăn chân gà! Nếu không ngươi hôn ta đi, cho ngươi hôn rồi ngươi sẽ cho ta ăn chân gà!"
Nói xong thì đúng như anh hùng chuẩn bị hy sinh khép chặt hai mắt lại, đợi sự "trừng phạt" hôn môi của Vân Chỉ.
Không ngờ đến hành động nhất thời của bản thân dẫn sai đường cho hắn đến một loại trừng phạt là hôn môi, dùng hôn môi để đổi lấy để đổi lấy đồ ăn ngon, quả nhiên hắn dám hy sinh nha! Vân Chỉ buồn cười, một chút bối rối và ghen tuông trong lòng đều tiêu tán, xem ra nàng cần phải chỉ dạy phu quân đáng yêu của nàng một chút hôn môi có ý nghĩa gì rồi!
"Vậy chàng chuẩn bị tốt nha!" Vân Chỉ cười nhắc nhở, tay cầm một cái chân gà to bự đưa đến trên môi mình, cắn một miếng thật to, để trong miệng mà không nuốt luôn, rồi nghiêng thân mình dùng đôi môi mình phủ lên đôi môi của hắn.
Không ngờ thật sự hôn môi trừng phạt như lời nói, Mặc Kỳ Uyên không mở mắt ngay lập tức, chỉ là nhất thời có chút nghi ngờ, buổi sáng ở trong phòng hôn môi không phải là như vậy a, không phải chỉ là hôn lên gò má một chút thôi sao? Nhưng mà, cảm giác như thế này càng thêm chân thật, sự tiếp xúc mềm mại trên môi khiến toàn thân hắn giống như bị điện giật, dường như muốn tỉnh lại nhưng cũng muốn đáp lại.
Cảm giác được đôi môi thơm mềm của Vân Chỉ kề sát môi hắn có cảm giác tuyệt vời vô cùng quen thuộc, mềm dẻo mềm dẻo thơm ngát, mềm mềm phấn nộn, còn có một hương vị rất thơm ngọt. Không đợi đến khi hắn đoán ra được đây là cái gì thì lại thấy đối phương hé miệng ra, dường như muốn đẩy cái gì đó vào, thịt gà mềm ngọt đưa vào trong miệng là tan, dưới sự nhấm nuốt của hai người càng đưa mùi vị đến từng ngóc nghách trong khoang miệng.
Thì ra là đút cho hắn ăn thịt gà, Mặc Kỳ Uyên nghĩ như thế, nhưng lại cảm thấy thịt gà không phải ăn ngon đến như vậy, ăn ngon cũng chỉ vì giờ phút này đồ ăn được đưa vào nhờ đôi môi, học Vân Chỉ cách thực hiện, Mặc Kỳ Uyên cũng vội vàng quấn lấy lưỡi nàng, dây dưa qua lại cùng với đối phương, nóng cháy lưu luyến.
Mặc Kỳ Uyên học cực nhanh, dường như bản thân có một luồng sức mạnh dẫn đường để hắn biết nên làm như thế nào, môi lưỡi giao chiến, lửa tình bắn ra bốn phía, đến ngay cả Vân Chỉ giữ thế chủ động từ lúc đầu cũng dần dần bại trận, thế tấn công mạnh mẽ của hắn rất nhanh chóng đảo khách thành chủ, đoạt lấy toàn bộ không khí trong miệng nàng, khiến cho nàng muốn thở cũng không thở nổi!
Không được, Vân Chỉ không thể tiếp tục kiên trì được nữa, mạnh mẽ đẩy đối phương ra, đến khi được lấy được chút không gian thì hít thở thật sâu.
Mặc Kỳ Uyên đột nhiên bị đẩy ra có chút bất mãn, chỉ cảm thấy bị Vân Chỉ làm như vậy, máu huyết toàn thân sôi trào bốc cháy lên, nóng lòng muốn tìm nguồn nước dập tắt lửa, mà biện pháp vừa rồi chắc chắn là biện pháp tốt nhất, chỉ muốn tiếp tục hôn môi triền miên như vừa rồi, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, hai mắt như có lửa đang bốc cháy, lóe ra nhiều tia ao ước, nhìn chằm chằm vào mặt Vân Chỉ, muốn dùng ánh mắt biểu lộ tất cả, muốn thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Còn Vân Chỉ khi dừng lại đột nhiên có cảm giác ngực bị đè nén sắp phun ra đến nơi, cúi đầu dựa vào Mặc Kỳ Uyên mới lấy lại được chút bình tĩnh và cảm giác, cũng không biết là do vừa rồi ăn thịt gà béo ngậy hay là do nụ hôn vừa rồi với Uyên nữa, xem ra phụ nữ có thai không nên làm những loại vận động quá sức.
Chú ý đến trên đỉnh đầu có một ánh mắt nóng cháy khẩn thiết đang nhìn chăm chú vào bản thân, Vân Chỉ ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy khẩn thiết khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ của Mặc Kỳ Uyên, khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn muốn biểu lộ cái gì, nheo mắt, dùng ánh mắt ý hỏi hắn muốn gì thì cứ nói thẳng.
"Ta, ta nghĩ muốn. . . . . ." Nghĩ cái gì đâu? Hắn không biết nên nói như thế nào, đột nhiên chú ý đến chân gà bên cạnh, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên: "Ta muốn ngươi đút cho ta ăn chân gà!"
Giống như vừa rồi đút cho hắn ăn vậy, thật sự rất tốt nha!
Vân Chỉ không hiểu nhìn hắn, nửa ngày mới hiểu được tầng nghĩa hàm ẩn mà hắn muốn biểu đạt, âm thầm cười cười, không ngờ đến hắn còn có thể suy một ra ba. Tuy nhiên, bảo nàng lại ăn thịt gà như vậy quả không chịu nổi, cũng không thèm để ý dáng vẻ chờ đợi của Uyên, Vân Chỉ cố ý làm như không biết, dịu dàng lấy một cái chân gà đưa đến bên miệng Uyên.
Nhưng mỹ thực đưa đến bên miệng đã hoàn toàn không thể gây sự chú ý cho Uyên, hắn có chút sốt ruột lý giải lại sự hiểu lầm của ý tứ mà hắn nói của Vân Chỉ, đành phải dùng đầu lắc thật mạnh: "Không đúng không đúng! Ta muốn ngươi đút, đút!"
Vân Chỉ lại tiếp tục không để ý xé một miếng thịt gà xuống đưa đến bên miệng hắn, đút cho hắn ăn giống như hiền thê lương mẫu vậy.
Thấy nàng còn chưa hiểu rõ ý của bản thân, Mặc Kỳ Uyên rất sốt ruột, cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, một tay đưa tay Vân Chỉ qua một bên, một tay kéo cái eo nhỏ của Vân Chỉ lại, vô cùng chuẩn xác đặt lên đôi môi đỏ sẫm của nàng, triền miên hôn, giống như muốn pha loãng toàn bộ sự tuyệt vời bên trong, không để lại một chút dấu vết nào.
Vân Chỉ bị tấn công mãnh liệt như vậy không khỏi có chút khẩn trương, kêu rên thành tiếng muốn lùi bước. Mặc Kỳ Uyên dường như cảm nhận được Vân Chỉ không khỏe, thế tấn công có phần chậm lại, tinh tế vỗ về, tinh thông giống như đã từng làm qua rất nhiều lần, răng môi triền miên khiến Vân Chỉ nhanh chóng bình tĩnh lại, giây phút hai người ở cùng nhau, dây dưa thăm dò nhau càng thêm thần bí, thỏa mãn.
Dưới thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá cây rậm rạp, chiếu vào khuôn mặt hôn nhau thắm thiết của hai người, ánh sáng bóng dáng đều lộ ra hương vị hạnh phúc, bởi vì giữa hai người không chỉ có sự hòa hợp về tâm hồn mà còn được sự ủng hộ của vạn vật xung quanh.
Lúc này, hai người đang đứng trước cửa cũng dừng chân nghỉ tại nơi đó, mỉm cười nhìn về phía cảnh sắc xinh đẹp phía này.
Vạn Ức Liên và Vũ Cơ cùng đi tản bộ, vốn định đến xem Mặc Kỳ Uyên thế nào, không ngờ đến mặc dù Mặc Kỳ Uyên bị thương trở nên ngốc nghếch nhưng tình cảm của hắn và Chỉ nhi vẫn tốt như vậy, khiến hai bà già đây cũng cảm thấy yên tâm hơn, lúc này cũng không muốn tiến vào quấy rầy thế giới của hai người bọn họ, nhìn nhau cười rồi xoay người đến nơi khác, chuyện của bọn nhỏ thì để chính bọn chúng tự giải quyết.
Vừa mới chuyển mình thì lại đụng phải Công Ngọc Viêm Bân - người mỗi ngày đều đến kiểm tra thân thể Mặc Kỳ Uyên.
Công Ngọc vừa muốn lên tiếng chào hỏi Vạn Ức Liên thì lại bị nàng lắc đầu ngăn lại, Vạn Ức Liên cười một cách thần bí ý bảo bọn họ không nên đi vào bên trong, ý bảo Công Ngọc cũng cùng trở về, không muốn quấy nhiễu chuyện tốt của vợ chồng bọn họ.
Thấy Vạn Ức Liên nhắc nhở, Công Ngọc ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng kịp, cười cười cũng không tiếp tục đi nữa, nghiêng người để hai người Vạn Ức Liên đi phía trước, còn hắn thì đúng mực đi theo phía sau trưởng bối.
Mỗi lần nhìn thấy Công Ngọc, trên mặt Vũ Cơ luôn lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp nhất, cho dù khuôn mặt đã bị hủy trở nên xấu xí, nhưng nụ cười ấm áp xinh đẹp không bị suy giảm đi chút nào, dường như trong mắt có sự dịu dàng muốn bày tỏ ra, ánh mắt luôn theo sát Công Ngọc.
Tuy rằng đương sự Công Ngọc Viêm Bân không nhận ra cái gì nhưng Vạn Ức Liên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra biểu cảm của Vũ Cơ đang biểu lộ cho điều gì, nụ cười tươi nhưng vẫn đầy lo lắng như vậy những người làm mẹ như nàng đều có thể dễ dàng nhận ra, cảm thấy giữa Công Ngọc Viêm Bân và Vũ Cơ có một quan hệ nào đó, mà đứa nhỏ Viêm Bân lại không hề biết.
Đi được một đoạn đường, Vạn Ức Liên mở miệng hỏi Công Ngọc Viêm Bân: "Viêm Bân, ngươi nói xem Uyên nhi có thể khôi phục hay không?"
"Tình trạng của Uyên tương đối phức tạp nhưng ta tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết !" Công Ngọc trịnh trọng nói, đồng thời cũng tự tăng thêm sự tin tưởng cho bản thân.
Đi rất nhanh đã đến cửa kế tiếp, ba người chia nhau rồi đi, Vạn Ức Liên chậm rãi gật đầu, biết bệnh tình của Uyên nhi cũng không thể gấp gáp: "Viêm Bân, vậy ngươi đi trước đi, ta tiếp tục đi dạo với Vũ Cơ."
"Vũ bà bà, ta có thể hỏi người một chuyện được không?" Ngay khi hai người chuẩn bị thay đổi phương hướng, đưa lưng về phía hắn, Công Ngọc vội vàng kêu lên, dường như câu nói vừa rồi đã được chuẩn bị từ rất lâu trước kia nhưng giờ mới có thể nói ra nên bỗng chốc cảm thấy rất thoải mái.
Nghe thấy cuối cùng Công Ngọc cũng mở miệng, Vạn Ức Liên cười hiểu ý, lấy tay vỗ vào mu bàn tay của Vũ Cơ, trấn an cổ vũ nàng, sau đó bỏ lại Vũ Cơ một mình đi về phía trước.
Lúc này, trái tim Vũ Cơ đã đập nhanh đến mức muốn nhảy ra, nàng không biết nên đối mặt với Viêm Bân như thế nào, nàng chỉ muốn được nhìn thấy hắn đã tốt lắm rồi, như vậy nàng đã cảm thấy thỏa mãn, đối với nàng mà nói thì tất cả những cái khác đều không quan trọng bằng.
Hai người cứ bối rối như vậy, không nói gì đứng một trước một sau, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Công Ngọc nhìn bóng lưng trước mắt, nghĩ đến kết quả có thể xảy ra, nhưng nhất thời không biết phải hỏi như thế nào để xác định được, thật ra hắn đã nghĩ đến việc sớm đi tìm Vũ Cơ để xác nhận, nhưng mà mấy ngày nay Uyên và Vân Chỉ bị bệnh đã hao tổn tinh thần của hắn, không có nhiều sức lực để ý đến chuyện khác, hơn nữa hắn còn chưa chuẩn bị tốt nếu như không biết được kết quả.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Công Ngọc cũng mở miệng, trong đó mang theo vài phần xúc động: "Người, có phải là mẫu thân của ta không?"
Lúc hắn bị ảo ảnh, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy tất cả những gì mà hắn sở hữu đều không chân thật, nhưng cái cơ bản có thể xác định một thứ chân thật chính là dung nhan bị hủy đáng thương của một nữ nhân, chính là của khuôn mặt của Quỷ Vũ Nương Tử - Vũ Cơ.
Tuy rằng đã cảm thấy được Công Ngọc muốn nói cái gì, nhưng cho đến khi nghe thấy chính miệng hắn hỏi ra vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc bàng hoàng, xoay người lại, hai mắt dịu dàng nhìn Công Ngọc Viêm Bân, há to mồm, muốn nói cái gì đó nhưng vẫn không phát ra được âm thanh, ánh mắt đầy lưỡng lự, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Nhìn thấy biểu cảm như vậy của Vũ Cơ, trong lòng Công Ngọc đã xác định được nàng chính là mẫu thân của bản thân, không ngờ đến từ lúc sinh ra đến nay hắn vẫn cho rằng bản thân không cha không mẹ, mười sáu tuổi xuất cốc thì trở thành con nối dõi của Tướng phủ, có cha, nhưng càng không ngờ đến hắn còn có nương, hơn nữa còn chưa bao giờ gặp, cũng không biết.
Nhưng mà mặc kệ thế nào đây chính là chuyện tốt, hắn càng muốn biết, rốt cuộc đời trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì, vì nguyên nhân gì mà lại vứt bỏ hắn, may mắn là hắn còn có sư phụ, sư mẫu nuôi dưỡng và dạy dỗ bản thân.
Khẽ mỉm cười, Công Ngọc đi lên phía trước vài bước, dừng lại trước mặt Vũ Cơ, nhẹ giọng mở miệng: "Mẫu thân, kể cho ta chuyện xưa của người đi."
Hắn không biết nên ở chung với mẫu thân như thế nào, bởi vì từ lúc sinh ra hắn đã không biết mẫu thân ở trong sinh mệnh của hắn nắm giữ vị trí nào. Nhưng hắn không biết, chỉ hai chữ mẫu thân này đã khiến cho đáy lòng Vũ Cơ sôi sục lên.
Nằm mơ cũng muốn nghe thấy hai chữ này, rồi nghĩ đến vài thập niên chịu bao đau khổ, hai mắt Vũ Cơ nhanh chóng đầy nước mắt, cuối cùng hốc mắt không chịu tải được nữa thì liên tục rơi xuống khiến Công Ngọc phải cau mày.
Lấy một cái khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho nàng, ấm giọng nói: "Chúng ta đi bên kia ngồi, người lại nói cho ta nghe đi."
Vũ Cơ đi theo phía sau Công Ngọc, dè dặt cẩn thận giống như một đứa trẻ, giống như chỉ cần động mạnh một chút thì sẽ khiến thời gian tuyệt vời này lặng lẽ tan biến đi.
Hai người ngồi trong đình, Công Ngọc nhẫn nại nhìn Vũ Cơ, chờ đợi nàng bình phục cảm xúc. Tinh tế nhìn gò má bị hủy của nàng, cũng không hề chán ghét dáng vẻ này, hắn tỉ mỉ suy nghĩ, tìm kiếm trong lòng sự ỷ lại, thân thiết đã che giấu đối với mẫu thân.
"Con cũng biết, ta vốn dĩ là nữ tử phong trần ở một hồng lâu ở Mặc Kỳ, lấy được danh hiệu vũ kỹ nổi tiếng nhất thiên hạ, khả năng nhảy múa có thể mê hoặc tâm hồn người khác, đây chính là một khả năng trời sinh của ta, hoặc có thể nói đây là ma lực." Trong khi Công Ngọc còn đang ngẩn người là lúc Vũ Cơ chẳng biết đã ổn định được cảm xúc từ lúc nào, kể ra chuyện xưa khiến nàng bỏ lỡ hai mươi năm sinh mệnh của con trai nàng.
Cuộc sống bức bách, nàng cũng chỉ có thể ở chố phong trần làm xiếc mà sống, nhưng mà bán vũ không bán thân, cũng nhận được sự ái mộ của rất nhiều danh sĩ, đạt được danh vọng tiền tài, nhưng đồng thời cũng mang đến tai họa cho nàng.
Trước khi mối họa ập đến, sau khi nàng cự tuyệt sự ái mộ của một nhân sĩ thì lâm vào một đoạn tình cảm lưu luyến vô nghĩa, lúc đó Công Ngọc Sách còn chưa trở thành Tướng gia trong lúc vô tình nhìn nàng múa mà bị mê hoặc, hai người cũng nhất kiến chung tình, tự định cả đời. Nhưng vì mặc dù Công Ngọc Sách còn chưa bước vào con đường làm quan nhưng cũng là đệ tử quý tộc, đương nhiên không cho phép cưới vũ nữ vào cửa, cho dù lúc đó Công Ngọc được sinh ra cũng không xoay chuyển được chút nào, lại là một màn tranh cãi rối rắm, cũ rích, Vũ Cơ vì thế mà lo lắng trở nên tiều tụy.
Rồi có một ngày, một nữ tử như bước ra từ địa ngục đến tìm nàng, nói là sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, khiến con trai nàng được danh chính ngôn thuận. Kế tiếp, nàng bị nữ tử kia mang vào Hoàng cung, dưới sự chỉ thị của nữ tử kia, cả ngay lấy vũ đạo khiến Hoàng thượng tở nên ngu muội, lẩm cẩm, loại phương pháp giết người này ngay cả thần y cũng không thể nhận ra. Nữ nhân kia chính là thân thể Khâu Lệ Đại Cơ mà Âm Thần Ngọc Nữ vừa tìm được.
Không quá bao lâu sau, tư tưởng của Hoàng thượng hoàn toàn bị nắm trong tay, nàng cũng mất đi giá trị lợi dụng, đương nhiên Âm Thần Ngọc Nữ sẽ không hảo tâm đến giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, ngay khi chuẩn bị trừ khử nàng thì Vũ Cơ giống như đã phát hiện ra, mang theo Công Ngọc còn đang bú mẹ cố gắng chạy trốn, nhưng vẫn không tránh được sự đuổi giết của Âm Thần Ngọc Nữ, giết chết nàng, hơn nữa còn tàn nhẫn dùng độc hủy đi dung mạo của nàng. Dưới sự bảo vệ của nàng Công Ngọc bị trọng thương.
Vốn dĩ vì vậy mà mất đi tính mạng nhưng mẫu tử hai người lại may mắn gặp được một lão quái mặt lạnh xuất môn mua đồ, nhất thời ngứa tay cứu mẫu tử hai người, nhưng mà Vũ Cơ cũng không khác người chết là mấy, hết cách cứu chữa, còn lão quái mặt lạnh thì lại vừa vặn tìm được một người sắp chết để luyện tập, tìm kiếm sự đột phá, bạn già hắn cười nhạo, khinh thường càng khiến hắn muốn cứu sống Vũ Cơ, hắn dùng vẻn vẹn 16 năm điều dưỡng mới đưa được Vũ Cơ từ trong tay Diêm Vương trở về, còn trong khoảng thời gian đó, tất nhiên nhị lão vô cùng thích Công Ngọc sau khi được cứu trở về, nuôi dưỡng dạy dỗ hắn khôn lớn.
Sai lầm một đời, nếu không chắc chắn một nhà ba người bọn họ đã không phải đau khổ ly tán, có lẽ Công Ngọc vẫn hạnh phúc hơn cả khi gặp gỡ được sư phụ và sư mẫu hắn.
Sau khi nghe xong chuyện xưa đau khổ này, Công Ngọc ngẩn người, nhất thời cảm thấy bi thương, không biết trước được nữ nhân trước mặt cũng chính là mẫu thân của hắn phải trải qua nhiều cực khổ như vậy, có lẽ từ đầu đến cuối, sự kiên cường của nữ tử này đều là vì hắn mà có. Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu được tình thương của mẹ là cái gì rồi.
"Mẫu thân, tất cả đã qua rồi, giờ để cho ta được hiếu kính ngài đi!" Đặt tay lên trên mu bàn tay Vũ Cơ, lời nói của Công Ngọc vô cùng kiên định.
Vũ Cơ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiên định của Công Ngọc, nước mắt không ngừng chảy ra, lần này là nước mắt vui vẻ, kích động. Nàng cho rằng bản thân đã là tội nhân, sẽ không được mọi người tha thứ, không được con trai chấp nhận, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Viêm Bân lại thừa nhận nàng là mẫu thân.
Hai người ngồi ở trong đình nhìn nhau không nói gì, biểu cảm trên mặt không biết là vui vẻ hay là thương tâm nữa........
Trong phòng Mang Lãng.
"Mang Lãng, ngươi bảo ta đến có chuyện gì? Có phải đã tìm ra phương pháp rồi đúng không?" Vân Chỉ vô cùng lo lắng chạy đến, vừa vào cửa đã liên tục hỏi.
Vẻ mặt Khâu Lệ Mang Lãng rất nghiêm túc, không mở miệng nói trước cái gì đó mà ý bảo Vân Chỉ trước tiên cứ ngồi xuống đã, đã có thai rồi nên không thể cứ kích động như vậy.
Âm thầm đồng ý với lời nói của Vân Chỉ, Mang Lãng mang một mảnh giấy bìa từ trên bàn xuống, gọi nó là giấy bìa nhưng cũng không hẳn là giấy bìa vì nó mỏng hơn rất nhiều so với một mảnh giấy bìa bình thường, Vân Chỉ có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cổ đại đã có kỹ thuật này rồi, có thể làm ra một loại giấy không khác khăn giấy là mấy sao?
"Vân Chỉ, ngươi xem, ta đang dựa theo phương pháp này để phá giải Kim Lũ Y, chữ viết trên đó không biết có ý nghĩa gì."
Thân là gia tộc bảo vệ Kim Lũ Y, chỉ có Kim gia mới biết cách phá giải Kim Lũ Y, hắn là Tộc trưởng lâm thời, nghiên cứu mấy ngày mới tìm ra được cách phá giải bí mật Kim Lũ Y, nhưng không nghĩ rằng cuối cùng chỉ tìm ra một tờ giấy mà thôi, Kim Lũ Y lựa chọn hai người Vân Chỉ là chủ nhân, có lẽ nàng sẽ biết được trong này che giấu ý nghĩa gì.
Vân Chỉ vội vàng mở tờ giấy ra, nhìn thấy trong đó một đoạn chữ được viết bằng cổ văn, nhìn nửa ngày mới hiểu những lời trong này: Tội lỗi tiêu tan, phổ lợi vô biên, vượt khỏi Minh U, thần phật hiển linh. Hạo tinh tìm cách trừ bỏ Cửu U, cưỡi mây quay về trời, có thể trở về.
Vân Chỉ lặp đi lặp lại mấy từ đó vài lần, dường như bắt đầu hiểu ý của nó, nhưng lại không biết nên hành động như thế nào, nhất thời cau mày trầm tư suy nghĩ, cảm thấy hẳn là nàng có thể hiểu một chút ý tứ trong câu nói này mới đúng.
"Ta nghĩ ở đây có cất dấu phương pháp, vượt khỏi Minh U, thần phật hiển linh, trong hai câu này, nhưng mà ta cũng nghĩ ra được rốt cuộc có ý gì." Mang Lãng nhíu mày trầm tư nhìn Vân Chỉ, đứng một bên giải thích cặn kẽ suy nghĩ của mình.
"Vượt khỏi Minh U, thần phật hiển linh.........." Vân Chỉ thì thầm thành tiếng, minh u, đây là nơi nào?
"Mang Lãng, ngươi có từng nghe đến một nơi là Minh U chưa?" Trong lòng Vân Chỉ có phần xác định, chỗ này phải là nơi quan trọng, nhưng mà nghe qua hắn không giống với một nơi ở nhân gian.
Mang Lãng cũng từng nghĩ đến điểm này, nhưng mà nơi Minh U này thật sự chưa từng bao giờ nghe nói, cũng không biết chính xác là chỗ nào.
"Không biết, phái người đi thăm dò có lẽ có thể biết được." Một nơi chưa từng nghe nói giờ muốn tìm quả thực như đang mò kim đáy bể.
"Được, ta đi tìm Mặc Kỳ Tẫn phái người đi thăm dò ngay!" Không thể tiếp tục chờ đợi nữa, Vân Chỉ đứng lên đi ra cửa, trong mắt Mang Lãng dáng vẻ vội vàng, phiền não của Vân Chỉ càng khiến hắn thêm đau lòng, càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn vì sự bất an, bối rối của nàng.
Trên đường Vân Chỉ đi vẫn còn lẩm nhẩm phỏng đoán ý nghĩ của mấy câu nói đó, đến Minh U, nhắc đến mấy chữ này nàng luôn nhớ lại ngày ấy đang đi tìm Kim Lũ Y, cái nơi quỷ dị mà Cửu Lễ vây mọi người lại, ma cảnh, không biết có quan hệ gì với Minh U này không? Nàng nên làm như thế nào để thông qua ma cảnh để tìm được Minh U?
Giữa lúc đầu óc đang ngu muội thì nhìn thấy giữa bụi hoa lá bên cạnh có một con bươm bướm bay lên, đột nhiên trong đầu có một ý nghĩ lóe lên, lúc này thay đổi phương hướng, đi đến nơi Vũ Cơ đang ở.
"Vũ bà bà! Vũ bà bà! Người mau nói cho ta biết người múa thế nào mà tạo ra được ma lực!" Vân Chỉ chạy vào trong phòng, sốt ruột lên tiếng hỏi, vừa vào trong phòng thấy được Vạn Ức Liên đen mặt khi thấy nàng chạy vào, bước chân có phần thu liễm hơn.
Tuổi Vạn Ức Liên và Vũ Cơ xấp xỉ nhau, đương nhiên thường xuyên cùng nhau tán gẫu tản bộ, nhìn thấy Vân Chỉ có thai mà vẫn không chú ý như vậy, ngay lập tức đen mặt giảng lí lẽ.
"Mẫu thân, con thật sự có việc gấp muốn thỉnh giáo Vũ bá mẫu, ngài đợi một lát rồi nói." Trước tiên Vân Chỉ ngăn Vạn Ức Liên chuẩn bị thuyết giáo lại, vội vàng hỏi Vũ Cơ ở bên cạnh: "Vũ bá mẫu, ngài nói cho ta biết ngài nhảy múa thế nào mà tạo ra được ma lực? Ngài có biết đến một nơi gọi là Minh U không?"
Không biết vì sao đột nhiên Vân Chỉ chạy đến hỏi vấn đề này, Vũ Cơ vẫn mở miệng đáp lại: "Ta nhảy múa tạo ra ma lực từ khi sinh ra đã có, nhưng ta cũng rất vô dụng, múa có thể mê hoặc tâm trí con người, tạo ra ảo giác, không khác lắm so với ma cảnh ngày hôm đó, ta dùng khả năng nhảy múa để thoát khỏi ảo ảnh! Minh U là nơi nào? Ta chưa từng nghe thấy."
Cái này chẳng phải giống với thôi miên sao? Vào Minh U, có lẽ đây chính là biện pháp đi vào! Mặc kệ thế nào thì cũng phải thử một lần mới biết được!
"Bá mẫu, có lẽ người có thể giúp chúng ta, vậy nhờ ngài nhảy múa đưa chúng ta vào ảo ảnh." Vân Chỉ khẩn thiết cầu xin sự giúp đỡ, cho dù thế nào thì hiện tại đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra.