Lại bình an vô sự thêm một ngày.
Lúc này, bên trong phòng bếp giản dị của quân doanh Mặc Kỳ, mùi thơm của món ăn ngon tràn ngập, mà chủ bếp lại chính là Hách Liên Ngọc Nhi.
"Thật thơm nha! Công chúa quả thật rất khéo tay!"
Hách Liên Ngọc Nhi quay đầu nhìn ra, cười dịu dàng: "Là Lạc cô nương sao, gọi ta là Ngọc Nhi là được rồi, ta không thích mọi người cứ gọi Công chúa xa lạ như vậy."
"Vậy ngươi cũng gọi ta là Tuyết nhi đi." Lạc Băng Tuyết cười đáng yêu: "Trù nghệ của Ngọc Nhi tốt như vậy, sau này nhất định ta phải hảo hảo mà lãnh giáo ngươi mới được!"
Vẻ tươi cười trên mặt Hách Liên Ngọc Nhi biến mất, giọng nói có thêm chút thương cảm: "Đây là bữa ăn cáo biệt mọi người của Ngọc Nhi, sau khi ăn xong ta sẽ trở về Hoàng cung, cũng không biết khi nào có thể gặp lại."
"Làm sao mà lại đi nhanh như vậy? Tuy rằng ta không biết Ngọc Nhi ngươi vì sao lại đến nhưng cũng không cần phải đi vội vã như vậy a!" Lạc Băng Tuyết nắm lấy tay nàng, sốt ruột nói.
"Ta đến đây cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, vốn dĩ có ý nghĩ có thể khiến Dự Vương yêu thích, trở thành Trắc phi của hắn, ai ngờ Dự Vương không có khả năng yêu thích nữ tử, ta đợi ở chỗ này còn ý nghĩa gì nữa." Hách Liên Ngọc Nhi bất đắc dĩ nói, tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác.
"Sư huynh không để ý nữ tử? Điều này làm sao có thể xảy ra!" Giọng nói Lạc Băng Tuyết có chút cao lên, phủ định toàn bộ lời nói của nàng: "Hiện tại, sư huynh và tỷ tỷ là một đôi vợ chồng tình nồng ý mật, hắn làm sao có thể không yêu nữ tử chứ!"
Đột nhiên trái tim bị đánh trúng một cái, dường như Hách Liên Ngọc Nhi cảm giác được cái gì đó, chần chừ nói: "Ý của ngươi là hiện tại Dự Vương phi đang ở trong quân doanh sao?"
"Đúng vậy! Cho nên chắc chắn là ngươi nghe phải lời đồn linh tinh rồi, sư huynh hoàn toàn bình thường, giống như ngươi một nữ tử dịu dàng mỹ lệ như vậy thì nhất định sẽ mê hoặc được sư huynh!" Lạc Băng Tuyết thoải mái nói, giống như hoàn toàn không để ý đến việc sắc mặt đối phương đang dần thay đổi.
Luôn ở bên người Dự Vương thì chỉ có nam sung Vân Kim Vân Thiếu úy: "Cái kia, chẳng lẽ Vân Thiếu úy chính là Dự Vương phi sao?"
Nhận được cái gật đầu khẳng định của nàng, sự tức giận phẫn nộ hoàn toàn lộ ra trên mặt Hách Liên Ngọc Nhi, tay nắm chặt thành quyền: "Bọn họ đang lừa ta sao!"
Tốt xấu gì nàng cũng là Công chúa một nước, mang một bụng thành kính đi đến quân doanh hỗn loạn, thế mà lại ở trong quân doanh lừa gạt nàng nhiều ngày như vậy, cho dù có là người có tính tình tốt đến đâu thì vẫn phải giận dữ. Tuy rằng nàng là người cố chấp nhưng cũng sẽ không liều chết mà theo đến cùng nhưng là lừa gạt, đùa giỡn như vậy thì quả là khinh người quá đáng!
"Lừa ngươi? Ai lừa ngươi, Ngọc Nhi nói với ta đi, ta sẽ giúp ngươi xả giận!" Lạc Băng Tuyết tốt bụng tiến lên trấn an, thân mật giống như tri kỉ của nhau vậy.
Nhìn dáng vẻ thân thiết của nàng, Hách Liên Ngọc Nhi kể toàn bộ mọi chuyện cho nàng nghe, nói ra được trong lòng cũng nhẹ nhàng đi đôi chút.
"Rõ ràng là tỷ tỷ không đúng, như vậy vừa hủy đi danh dự của sư huynh, lại vừa chặt đứt sự say mê của Ngọc Nhi ngươi, nhưng cho dù không muốn sư huynh cưới Trắc phi thì cũng không nên làm như vậy!" Lạc Băng Tuyết nghe xong ca thán một tiếng, trong giọng nói có pha chút nũng nịu, oán giận của tiểu nữ nhi.
Hách Liên Ngọc Nhi đã bình tĩnh hơn, giờ chân tướng đã phơi bày, nên nàng phải đi nói chuyện rõ ràng một lần.
Nhanh nhẹn đứng dậy, nhưng vẫn không quên mỉm cười với Lạc Băng Tuyết bên cạnh: "Cám ơn Tuyết nhi đã nói chân tướng ra với ta, hơn nữa còn nghe ta lải nhải như vậy, tâm tình ta hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Ta phải đi tìm Dự Vương phi nói cho rõ ràng."
"Ơ!" Tay vươn ra như muốn ngăn cản nàng, nhưng bóng người đã nhanh chóng đi xa, khuôn mặt lo lắng lập tức được thay bằng vẻ mặt tươi cười khi xem kịch vui.
Thì ra đây là cách Thiên Đại Vân Chỉ xua đuổi nữ tử bên người Uyên, thật sự là một phương pháp quái dị! Biểu cảm trên mặt lại xuất hiện hận ý, nhất định nàng phải cướp Uyên về bên mình một lần nữa, nếu còn ở trong tay nữ nhân kia thì chỉ có thể bị nàng làm hỏng mà thôi!
Hách Liên Ngọc Nhi rất nhanh đã đi đến trước cửa chủ trướng, nàng biết nhất định bọn họ đang ở bên trong.
Vừa vặn lúc đó, Khâu Lệ Mang Lãng đi qua trước mặt Hách Liên Ngọc Nhi, mà lúc này trong doanh trướng chỉ có một mình Vân Chỉ.
Thân hình di chuyển nhanh như chớp, khi tay nàng vừa vén rèm che lên, kiếm còn chưa rời vỏ nhưng đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hách Liên Ngọc Nhi, giọng nói không có chút dao động nào: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi, ngươi cho ta vào trong đi!" Đột nhiên bị bóng người mới xuất hiện làm cho hoảng sợ, lửa giận trong lòng Hách Liên Ngọc Nhi càng tăng thêm một bậc.
Tư thế không thay đổi, Mang Lãng vẫn đứng thẳng tắp ngăn cản ở nơi đó giống như chưa từng nghe thấy nàng nói gì, thậm chí ánh mắt nhìn về phía nàng cũng thu lại luôn.
Không biết nên nói cái gì, Hách Liên Ngọc Nhi ra chiêu nhanh như gió, chống lại sự ngăn cản của Mang Lãng, nam tử giống như khối băng này tại sao lại muốn đối nghịch với nàng, xem ra nàng ở đây quả thật không làm cho nhiều người yêu thích cho lắm!
"Ngọc Công chúa? Mang Lãng? Các ngươi làm gì ở đây vậy?" Hai người còn chưa vào tư thế đánh nhau thì Vân Chỉ đã xốc rèm lên, nghi ngờ đánh giá dáng vẻ của hai người.
Khâu Lệ Mang Lãng liếc nhìn Vân Chỉ một cái, không nói gì, rồi nhanh chóng thu kiếm về.
"Dự Vương phi, ta có mấy lời muốn nói với ngươi!" Hách Liên Ngọc Nhi gọn gàng dứt khoát, nhưng vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt.
Thì ra là đã biết thân phận của mình a, thất bại chỉ trong gang tấc, Vân Chỉ tiếc hận thầm than một tiếng.
Nhưng cũng không biểu lộ ra chút xấu hổ nào, ngẩng cầu cười nhạt nhìn về phía Hách Liên Ngọc Nhi: "Chúng ta vào đây nói chuyện đi!"
Nhìn thấy Vân Chỉ cười nhạt bình tĩnh, Hách Liên Ngọc Nhi bất mãn lườm nàng một cái, rồi cũng đi vào trong doanh trướng.
Vân Chỉ sờ sờ cái mũi cười cười, cùng đi theo vào, rèm thuận thế buông xuống, Khâu Lệ Mang Lãng không nói năng gì cũng đi theo vào, hắn lo lắng cho Vân Chỉ.
"Ha ha, ta có thể gọi ngươi là Ngọc Nhi chứ!" Vân Chỉ hoàn toàn không để ý ánh mắt đầy ác ý đối diện, giọng điệu thoải mái nói: "Ngươi nghe ai nói thì thật ra ta cũng biết rồi, thật ra ngươi cũng không cần phải tức giận như vậy, chúng ta làm như thế cũng muốn tốt cho ngươi, căn bản không muốn đến cuối cùng ngươi phải chịu một chút thương tổn gì, ngươi vẫn tiếp tục làm một Công chúa hưởng mọi sự sủng ái như trước, không phải ảo não xấu hổ vì bị bất kì kẻ nào cự tuyệt cả."
Trong lòng Hách Liên Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng quả nhiên nói có tình có lý, cứ như nàng bị lừa gạt là việc nên làm vậy!
"Ngọc Nhi đã ra quyết định thì nhất định phải làm được thì mới có thể cam tâm, không muốn bị người khác ngăn cản, càng không chấp nhận được khi bị nhiều người như vậy liên hợp lại lừa gạt!"
Vân Chỉ cười đầy thấu hiểu, Công chúa này chính là mất mặt quá nên mới tức giận thôi, dù sao cũng là một người cố chấp ngay thẳng, nhưng rốt cuộc là thích Uyên được bao nhiêu a.
"Bọn họ đều bị ta buộc phải lừa gạt ngươi, ngươi muốn xả giận thì tìm ta là được rồi! Nhưng dù sao cũng không thể thay đổi kết quá, cho dù ngươi có làm nhiều đến đâu thì cũng uổng công thôi." Vân Chỉ thản nhiên nói, giọng nói tàn nhẫn phá tan toàn bộ ảo tưởng của nàng.
Trong lòng có chút dao động, nhưng vẫn không muốn từ bỏ lời thề bản thân đã lựa chọn, mà nàng cũng chưa thử qua nhiều phương pháp nên càng không thể dễ dàng buông tha!
"Nếu ngươi đã có tin tưởng như vậy thì ta đây càng có da mặt dầy thò chân vào, cho dù ta căn bản không thể lọt vào mắt Uyên nhưng phải nỗ lực thì mới biết được. Thành hay bại ta sẽ chọn ra lựa chọn tốt nhất!" Hách Liên Ngọc Nhi tuyên thệ giống như một chiến sĩ sắp xuất chinh.
Khâu Lệ Mang Lãng bên cạnh nghe xong lời nói của của nàng thì thất thần trong phút chốc, nàng chính là một nữ tử nhu nhược nhưng khi nhìn vào một sự việc không có chút hi vọng gì trước mắt lại có được một sự tin tưởng tràn đầy như vậy? Ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Vân Chỉ, vì sao hắn ngay cả một phần của nữ tử này cũng không bằng được.
Có lẽ hắn vẫn chưa tìm được mục tiêu phía trước, có lẽ hắn còn giữ hận thù làm mục tiêu để tiếp tục sống, cả đời yên lặng ở bên cạnh bảo vệ nữ tử này, không thể nói lời nào, có lẽ cũng không có người để ý đến đi!
"Ha ha, thế này thì không thể tốt hơn rồi! Ta cũng không hi vọng ngươi là địch, hi vọng ngươi có thể phân biệt rõ ràng, chớ để người khác châm ngòi." Vân Chỉ cười hào sảng, tay tự nhiên vỗ vỗ lên vai nàng, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, vừa cười vừa thu hồi móng vuốt.
Quả nhiên nàng đã thích ứng rất nhanh cuộc sống trong quân doanh, đồng tình nhìn về phía vị Công chúa với vẻ ngoài dịu dàng bình tĩnh này, tội gì mà phải ở trong quân doanh chịu tội! Tuy nhiên nàng là một người mạnh mẽ thì hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nàng nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn bản thân, nhất định là có người vô ý nói lỡ miệng, dùng phương pháp này để châm ngòi, thật sự nhàm chán a! Trong lòng đã biết rõ là ai, tuy nhiên nàng cũng không muốn vạch trần, chuyện xảy ra thế nào bọn ta đều biết hết tất cả nhưng lại từ nguyên nhân này mà rút củi dưới đáy nồi thì mới đau!
Nghe Vân Chỉ vô tình hữu ý nhắc nhở, Hách Liên Ngọc Nhi cũng không phải kẻ ngốc, bản thân nàng cũng có cách nghĩ riêng, gật đầu nói: "Vậy thì Ngọc Nhi đi về trước, vừa rồi đang làm dở bàn ăn cáo biệt mọi nười, một lúc nữa còn muốn mời Vương gia và Vương phi nể mặt dùng chung."
"Nhất định nhất định!" Không ngờ lại buôn bán lời như vậy, quả nhiên Công chúa người ta lòng dạ thật là rộng lớn!
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Vân Chỉ, Khâu Lệ Mang Lãng bỏ lại một cái nhìn khinh bỉ rồi tiêu sái đi ra ngoài.