Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 3: Q.2 - Chương 3: Phu xướng phụ tuỳ




Đột nhiên, Vân Chỉ mạnh mẽ đứng dậy rút kiếm ra, chỉ thẳng tắp vào cái cáng: "Mặc Kỳ Uyên, ngươi đứng lên cho ta! Đừng có giả thần giả quỷ với ta, ta còn chưa tha thứ cho ngươi, ngươi không được phép chết! Có nghe thấy hay không?"

"Chỉ nhi không cho phép, ta làm sao dám chết chứ?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang cười nhẹ, cả người Vân Chỉ chết đứng tại chỗ, thật lâu sau mới dám tin tưởng lỗ tai mình, chậm rãi xoay người lại, nâng mắt nhìn về phía trước vài thước có một nam tử mặc áo đen đang đứng.

Nam tử toàn thân mặc đồ đen, tuy rằng toàn thân là màu đen thần bí nhưng cả người lại lại tỏa sáng giống như đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ấm áp, sắc mặt trắng xanh hơn một chút so với trước kia, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến thần thái tuấn lãng và khí chất cao quý của hắn, khóe miệng cong lên nụ cười tươi mà nóng bóng, giống như muốn hòa tan Vân Chỉ vào nụ cười bao dung mà vuốt ve an ủi.

Vân Chỉ cứ nhìn như vậy, dài lâu giống như cả một thế kỷ. Huyết dịch vốn dĩ đã dần dần mất đi nhiệt độ lại một lần nữa chậm rãi lưu thông trong cơ thể, lúc này tứ chi mới bắt đầu có cảm giác.

Rồi đột nhiên, Vân Chỉ giống như một trận gió, cứ như vậy chạy đến trước mặt Mặc Kỳ Uyên, trong khoảnh khắc đứng ngây người, đôi mắt màu hổ phách cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, giống như muốn xác nhận người trước mắt có thật sự tồn tại hay không. Không như dự đoán, trong hốc mắt một giọt nước mắt từ từ rơi xuống, giọt nước mắt chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng lại có thể khiến người khác chấn kinh.

Mặc Kỳ Uyên vốn dĩ đang mỉm cười nhìn Vân Chỉ thì đột nhiên lại nhìn thấy trên gò má nàng chảy xuống một giọt nước mắt, trái tim co rút đau đớn, trong lúc này tay chân trở nên rối loạn, muốn nhanh tay lau đi vẻ mặt đau lòng đó, thì đột nhiên lại phải nhận một cái tát làm hắn lảo đảo về phía sau vài bước, đầu óc nhất thời có chút choáng váng hoa mắt.

Chỉ là còn chưa thấy hắn té xỉu, bóng dáng màu trắng tiếp tục xông lên: "Cái tên hỗn đản nhà ngươi! Phạm sai lầm liền trốn ra đây đánh giặc! Ta còn chưa tha thứ cho ngươi, ngươi lại còn muốn chết sao! Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?! Ngươi có biết nhiều ngày nay trái tim ta luôn sợ hãi, lo lắng...........? Ngươi có biết hay không, ta thật sự cực kỳ sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. . . . . ."

Âm thanh run rẩy như vậy của Vân Chỉ cứ vang vọng bên lỗ tai hắn, ở cổ rất nhanh đã trở nên ẩm ướt, nước mắt kia quá mức nóng bỏng, giống như đi sâu vào da thịt hắn, khiến trái tim của hắn cũng nóng lên cả rồi. Mặc Kỳ Uyên nhìn vào đôi mắt kia, tất cả sự đau đớn, thương tiếc đều tràn ngập khóe mắt, cố nén cổ họng khạc ra máu tươi, ôm chặt lấy Vân Chỉ vào trong lòng, ôm thật chặt, giống như muốn dùng tất cả sức mạnh của hắn đưa nàng vào trong xương tủy, vĩnh viễn không buông ra!

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Chỉ nhi, thực xin lỗi. . . . . ." Trừ bỏ ba chữ kia, hắn không thể tìm được câu nói khác để diễn tả nội tâm phức tạp của hắn, còn có thể nói cái gì? Còn cần phải nói cái gì? Chỉ cần bọn hắn cùng ôm nhau như thế này, buông mọi thứ xung quanh xuống, không cần nói cái gì cả, mọi ngôn ngữ đều trở nên dư thừa.

Hai người cứ ôm nhau như vậy không để ý người khác như thế nào, phải chịu đủ mọi loại cảm giác lo lắng, sợ hãi, hối hận, cô đơn, cuối cùng không cần tiếp tục thương tâm như thế, ra vẻ kiên cường.

Mà dường như bọn họ quên mất một sự kiện.

"Khụ khụ khụ!" Một tiếng ho khan lỗi thời cắt ngang sự dịu dàng của hai người, lập tức hai mắt đồng thời bắn ánh mắt như muốn giết người về phía cái bóng đèn bên cạnh - Công Ngọc Viêm Bân.

Công Ngọc Viêm Bân bị hai ánh mắt hung tợn trừng dọa rụt cả cổ, nhưng vẫn yếu ớt nói:"Cái kia. . . . . . Các ngươi trước tiên đem những người này giải quyết đi."

Lúc này Công Ngọc Viêm Bân cũng có cái khổ khó nói a, cũng không phải là hắn muốn cắt ngang bọn họ, chỉ là cái tình huống hiện tại, hắn lại là cái người ngoài cuộc duy nhất còn bình thường mà không nhắc nhở thì còn ai nhắc nhở nữa. Điều bất ngờ hơn là Vân Kim lại chính là Thiên Đại Vân Chỉ, hắn cũng chỉ mới tiêu hóa xong tin tức giật mình này rồi mới mở miệng nói chuyện.

Lúc này hai người mới nhìn theo hướng tay Công Ngọc đang chỉ, chỉ thấy tất cả binh lính đều đang đứng yên không nhúc nhích ở tư thế công kích, mà ngay cả Tần Lãng đang ngồi trên lưng ngựa cũng ngồi yên ở đó, vậy thì chuyện giữa hai người bọn họ đều bị tất cả những người này nhìn thấy, quả nhiên tình huống này vô cùng quỷ dị.

Cho dù da mặt Vân Chỉ đã dày đến trình độ nhất định nhưng vẫn vì hành động vừa rồi của chính mình cảm thấy một chút xấu hổ, nét mặt già nua trở nên đỏ bừng.

Mặc Kỳ Uyên nhìn đôi má hiếm khi đỏ bừng của Vân Chỉ, cười nhẹ rồi nói: "Nếu Chỉ nhi đã muốn như thế vậy thì cứ để bọn họ như thế đi, thuận tiện trừng phạt những người không biết phân biệt này!"

"Đúng thế, đứng yên một lúc cũng không chết người, hơn nữa còn được xem diễn trò không mất phí nha!" Vân Chỉ vẫn cố ý giả vờ bình tĩnh, nói theo phụ họa.

Công Ngọc Viêm Bân ở một bên khóe miệng giật giật, hai vợ chồng bọn họ thật đúng là một đôi phu xướng phụ tùy phúc hắc!

Mặc dù mọi người đều không thể nhúc nhích, nhưng ở trong lòng vẫn đang lớn tiếng gào khóc, bọn họ là oan uổng nha! Vương phi cứ xông vào như vậy, làm sao bọn hắn biết được đây là ai? Hơn nữa, vở diễn tình cảm này bọn hắn cũng bị ép phải xem mà thôi.

Nhưng mà coi như không có sự gào khóc từ đáy lòng của mọi người, hai người chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt, nhìn nhau cười, cứ như vậy dắt tay nhau vào trong trướng.

Công Ngọc Viêm Bân đang định mở miệng nói chuyện thì lại bị một chiếc bình sứ nhỏ nắm đến cắt ngang, sau đó là giọng nói trong veo mà lạnh lùng của phụ nữ truyền đến: "Đốt nhang, sau nửa khắc có thể giải được!"

Sau khi mở bình sứ ra, nhất thời trong lòng kinh hãi, là hoàn hồn hương! Mọi mê dược trên thế gian đều có thể giải bởi hoàn hồn hương! Không ngờ đến hắn đã nghiên cứu rất lâu mà vẫn chưa chế tạo ra được loại thuốc này mà trong thời gian ngắn như vậy đã bị nàng chế tạo ra, có lẽ vốn dĩ là do hắn không có hứng thú với độc dược cũng nên. Tuy nhiên, Vân Chỉ quả thật có tố chất chế tạo độc dược, vậy thì cuốn Ngự Hồn Bách Thảo Kinh kia xem ra đã tìm được chủ nhân chân chính rồi!

"Công Ngọc Viêm Bân, ngươi mau vào đây!" Vừa mới trả lại sự tự do cho mọi người, Công Ngọc Viêm Bân lại nghe thấy một giọng nói từ trong trướng truyền ra, nhớ đến Mặc Kỳ Uyên vẫn đang không khỏe, liền chạy nhanh vào bên trong.

Vân Chỉ một tay đỡ lấy Mặc Kỳ Uyên lung lay sắp đổ, một bên vội vàng nói với Công Ngọc Viêm Bân vừa mới vào trong: "Ngươi mau nói cho ta biết đây là có chuyện gì, Uyên vì sao lại bị như vậy?"

Không trả lời ngay, Công Ngọc Viêm Bân bước nhanh đến, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, nhét vào trong miệng hắn một viên thuốc, sau một khắc, Mặc Kỳ Uyên mới từ từ tỉnh lại, chỉ là sắc mặt kia vẫn còn chút tái nhợt.

"Độc của hắn có phương pháp giải hay không? Tình huống hiện tại của hắn là như thế nào?" Vân Chỉ nhìn động tác của hắn, rồi lại nhìn qua Mặc Kỳ Uyên, lúc này mới bình tĩnh hỏi.

"Chỉ nhi, ta không sao." Nhìn thấy Vân Chỉ nôn nóng như vậy, Mặc Kỳ Uyên cười nhẹ an ủi, mà lại không biết lúc này hắn cười so với khóc còn khó coi hơn, máu tươi còn đọng lại ở khóe miệng trở nên vô cùng chói mắt.

"Ta không hỏi ngươi, ngươi nằm xuống cho ta!" Tuy rằng ngoài miệng là lời nói hung dữ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, trong mắt càng hiện thêm sự đau lòng sâu sắc.

Công Ngọc Viêm Bân liên tiếp thở dài, nói: "Uyên chính là trúng hắc cổ độc, có thể nói là không có thuốc nào chữa trị được, may mà hắn tập được một loại tâm pháp bảo vệ được tâm mạch, nếu không thì cho dù là Đại La thần tiên cũng không thể bảo vệ được tính mạng của hắn, hiện tại hắn thổ huyết chỉ là phát bệnh bình thường mà thôi, sau này còn có thể nghiêm trọng hơn, ta cũng không có biện pháp nào."

"Cái gì mà không có thuốc nào chữa được, chỉ cần là độc thì nhất định có thuốc giải, mau nói cho ta biết!" Vân Chỉ giậm chân, làm sao mà nói chuyện với hắn lại tốn sức như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.