Edit: Thủy Lưu Ly
“Ta cũng không biết. Tin tức này đã bị trong cung phong tỏa. Các vị đại thần vào triều từ hôm trước cũng chưa thấy trở về, ngay cả Ninh Thuần cũng vậy.”
“Có thể ngày mai Bắc Vọng sẽ bị xử trảm, thật sự không có cách nào sao?”
Hoằng Thiện vỗ vỗ đầu nàng: “Yên tâm đi, chuyện muội muốn làm, ta sẽ giúp muội làm.”
“Nhưng cướp ngục không phải dễ dàng như vậy. Nơi đó là hoàng cung!” Tốt xấu gì trước đây Chu Vô Tâm cũng từng ở một đoạn thời gian trong cung, ở những nơi có trọng binh canh gác, muốn ra ngoài quả thật khó như lên trời. Tùy rằng nàng rất muốn cứu Bắc Vọng, nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy người khác vì chuyện này mà bồi mạng mình vào!
“Đừng nghĩ nhiều như thế, trên đường chạy vội cũng mệt mỏi rồi, muội về phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Hoằng Thiện dặn dò, không cho Chu Vô Tâm bất kỳ cơ hội phản bác nào đã gọi quản gia dẫn nàng đi xuống.
Tuy rằng Chu Vô Tâm không biết trong sự kiện lần này Ninh Liên đóng vai trò thế nào, nhưng nếu năm đó hắn phải trừ khử Ninh Dạ vì vị trí thái tử, vậy, lúc này, khi Ninh đế vừa chết, toàn bộ giang sơn này đã gần như trở thành của hắn rồi, hắn còn tranh gì nữa?
Trên sách lịch sử không phải đã nói, tân hoàng đăng cơ không nên xử phạt bất cứ người nào sao, đó là dấu hiệu không may mắn mà.
Hơn nữa, cứu Bắc Vọng, là chủ ý của một mình nàng, là do nàng không muốn nhìn thấy Bắc Vọng lại chịu khổ, không muốn nhìn thấy Bắc Vọng trở thành vật hi sinh, cho nên nàng càng không thể liên lụy người khác. Phóng mắt khắp thiên hạ, bây giờ người có quyền lực nhất chính là Ninh Liên, chỉ cần hắn đồng ý thả Bắc Vọng, vậy, Hoằng Thiện mà mọi người cũng không cần mạo hiểm vào cung nữa. Giải quyết chuyện này bằng phương pháp không đổ máu không phải càng tốt ư?
Vì thế, bất kể thế nào, nàng cũng phải vào cung một chuyến. Cho dù nàng khuyên bảo Ninh Liên không thành công thì nàng cũng tin bằng vào võ công của Bắc Vọng, chỉ cần tìm được nơi hắn bị nhốt, thả hắn ra thì hắn hoàn toàn có thể tự mình chạy trốn. Huống chi, nàng không tin Ninh Thuần sẽ trơ mắt nhìn Bắc Vọng bị xử trảm mà không làm chuyện gì! Hơn nữa, tính toán thời gian, mấy ngày này vừa vặn là lúc Bắc Vọng bị độc phát, nếu đúng lúc giải độc cho hắn thì cơ hội hắn chạy thoát sẽ cao hơn nhiều.
Có điều Hoằng Thiện và mọi người lại không muốn cho nàng tham gia vào, bọn họ cam tâm tình nguyện giúp nàng làm những chuyện nàng muốn làm, nhưng đối với nàng mà nói, nàng chỉ muốn tự mình giải quyết chuyện này mà không phải liên lụy ai.
Chẳng qua, muốn tiến cung không dễ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ có thể tìm Liễu Tố Tố nhờ giúp đỡ.
Chu Vô Tâm chạy đến phòng Liễu Tố Tố, cầu nàng: “Nhị tẩu, tẩu giúp muội một chút được không, bọn họ không ai cho muội vào cung cả, nhưng muội nhất định phải vào đó. Hơn nữa, phải càng nhanh càng tốt.”
Liễu Tố Tố do dự: “Nhưng ca ca của muội không muốn muội tham dự vào chuyện này.”
“Muội biết có thể dù muội vào đó cũng không thể thay đổi được chuyện gì, nhưng nếu muội không đi, lương tâm muội sẽ bất an cả đời. Nhị tẩu, tẩu nhất định phải giúp muội một tay. Biết đâu nếu muội đi rồi, ca ca bọn họ sẽ không cần cướp ngục nữa. Nhị tẩu, muội không thể liên lụy bọn họ!”
Liễu Tố Tố suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý lời cầu xin của Chu Vô Tâm, lấy khẩu dụ của Thừa tướng, lặng lẽ đưa nàng vào cung.
“Muội muốn đi gặp Bắc Vọng trước, để biết đầu đuôi này từ hắn.” Chu Vô Tâm đứng trước cửa cung, tỉnh táo nói với Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi dùng tiền mua được một cung nhân để biết vị trí thiên lao giam giữ Bắc Vọng, nhưng khi cỗ kiệu của các nàng vừa đến cửa thiên lao, đã bị người cản lại.
Ninh Liên xuất hiện trước cổ kiệu, phất tay để những người không liên quan lui xuống, còn bản thân hắn lại xốc màn kiệu...
Hắn cười tươi như hoa, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Chu Vô Tâm, ra lệnh: “Hạ kiệu!”
Bởi vì từng ở cùng Ninh Liên một thời gian nên Chu Vô Tâm hiểu rất rõ, lúc hắn nở nụ cười không có nghĩa là hắn hài lòng, trái lại, hắn cười càng sâu thì càng chứng tỏ hắn càng tức giận.
Bây giờ, khi đụng hắn ở đây, thật sự khiến nàng không biết phải làm sao.
Ninh Liên nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi kiệu, một đường mang nàng về tẩm cung mới thả nàng ra: “Bản vương đã đoán được nàng sẽ vào cung.”
Chu Vô Tâm bĩu môi, muốn nói cái gì, nhưng Ninh Liên đột nhiên xoay người, hai tay đè lên vai nàng, cúi đầu, đối diện tầm mắt nàng, nói rõ từng câu từng chữ: “Nàng quan tâm hắn như vậy sao?”
Trong mắt Ninh Liên chảy xuôi loại cảm xúc mà Chu Vô Tâm không đọc hiểu, nếu hắn đã nói ra vậy thì trực tiếp đi vào vấn đề chính đi.
“Ninh Liên, chuyện này nhất định có ẩn tình, ngươi phái người tra kỹ lại có được không? Chắc chắn Bắc Vọng không giết Ninh đế, nếu không hắn đã sớm làm chứ không phải chờ đến hiện tại.”
Ninh Liên sầm mặt, hất bàn tay đang kéo mình của nàng ra: “Nàng có tư cách gì khiến bản vương nghe lời nàng? Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng hắn sẽ không làm vậy.”
Chu Vô Tâm nghe vậy, sốt ruột bắt lấy tay hắn lần nữa: “Bắc Vọng không phải là người như vậy. Trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.”
Ninh Liên cười to: “Không phải là người như vậy? Ha, nàng đúng là hiểu hắn rất rõ nhỉ.”
Ở trong mắt Chu Vô Tâm, Ninh Liên lại bắt đầu động kinh, nhưng dù nghĩ vậy nàng vẫn không muốn bỏ cuộc: “Ninh Liên, bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn!”
Nàng đã mất Ninh Dạ và Hướng Noãn, nàng thật sự không muốn ai bên cạnh mình lại rời đi nữa.
“Tuy bây giờ bản vương là thiên tử cao quý, nhưng nàng nên nhớ, thiên tử phạp pháp, tội như thứ dân, cho dù hắn là hoàng huynh của bản vương, nếu hắn phạm vào tội đại nghịch bất đạo như vậy, sao bản vương có thể bao che đây?”
Thật ra làm đến bước này, Ninh Liên cũng không dễ chịu gì.
Mặc dù mục đích của hắn đã đạt được, nhưng khi thấy Chu Vô Tâm quan tâm tới Bắc Vọng như vậy, hắn cảm thấy rất chói mắt.
Với lại nếu trận ám sát kia không giết được Ninh đế thì còn nói được, đằng này, Ninh đế vừa chết, hắn lại thả Bắc Vọng, vậy, các đại thần nhất định sẽ dao động, nói hắn xử lý theo tình cảm, cũng khiến hắn không thể đứng vững gót chân khi đăng cơ.
Do đó, hắn không thể.
Có điều hắn cũng hiểu, nếu Bắc Vọng thật sự chết rồi, thì e rằng cả đời này Chu Vô Tâm cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Lần đầu tiên nàng cầu xin hắn là vì Hướng Noãn, mà lần này, cũng là vì người khác.
Tuy đây chỉ là một ván cá cược, tuy hắn biết nàng đến đây là vì không muốn những người khác ra mặt thay nàng, nhưng, tại sao khi thấy nàng liều chết vào cung cầu hắn, hắn sẽ hận không thể giết chết Bắc Vọng?
Nếu như không gặp Bắc Vọng, có phải những quan tâm, lo lắng này của nàng sẽ thuộc về hắn không?
Tại sao khi quay đầu lại, trong lòng của nàng không phải Ninh Thuần thì là Bắc Vọng, mà trước sau đều không có bóng dáng của hắn?
Ninh Liên xòe quạt, trầm ngâm, không hề nhìn Chu Vô Tâm.
Xưa nay Chu Vô Tâm chưa từng thử tìm hiểu hắn, cho nên lúc này hắn đang suy nghĩ gì nàng cũng không thể đoán được. Nàng chỉ biết, xem ra đã không còn hi vọng, như vậy, nàng cũng chỉ có thể thực hiện bước thứ hai của kế hoạch.
Nàng nhất định phải đi tìm Bắc Vọng, trước khi hắn bị độc phát, cho hắn ăn thuốc giải.
Có điều nếu Ninh Liên phát hiện… Nàng tuyệt đối không thể để Ninh Liên biết được.
Mà vì để có thể đến thiên lao, Chu Vô Tâm quyết định diễn kịch.
“A. . . Lạnh quá. . .” Chu Vô Tâm bỗng nhiên dùng tay ôm chặt thân thể đang run rẩy của mình, tuy rằng trước đây lúc độc phát nàng không nhìn thấy bộ dạng nàng thế nào nhưng tốt xấu gì cũng đã thấy Bắc Vọng độc phát mấy lần, cho nên dù trên mặt không kết băng, nhưng chỉ cần nàng biểu hiện đau đớn một chút, chắc hẳn cũng có thể được?
Quả nhiên, Ninh Liên vốn đang trầm mặt, khi nghe tiếng la của nàng, lập tức sợ hãi vọt lại chỗ nàng. Hắn dùng một tay ôm nàng, một tay cũng gấp gáp tìm kiếm trong túi áo nàng: “Thuốc của nàng đâu?” Nàng để ở đâu?”
“Ta, ta. . . Không mang.”
Ninh Liên đã thay đổi.
Có rất nhiều lúc, Chu Vô Tâm khiến hắn đánh mất lý trí thường nên có.