Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 142: Chương 142




Edit: Thủy Lưu Ly

Quên đi, chỉ cần không bái đường thì vẫn còn cơ hội.

Kết quả là, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn như vậy.

Rốt cục, sau khi đám người coi như dằn vặt nàng xong, đã phủ lên đầu nàng một chiếc khăn đỏ, rồi nhanh nhẹn đưa nàng vào kiệu.

Bởi vì hôn lễ cử hành trong cung cho nên nàng chỉ bị nhấc từ phòng mình đến sân của Liên mà thôi. Rõ ràng là lộ trình rất ngắn, nhưng bởi vì dọc theo đường đi còn phải nhận lấy quỳ bái và chúc phúc của đám đại thần nên lộ trình vốn cần mười phúc đã trở thành một canh giờ mới tới nơi.

Đến khi Liên xốc màn kiệu lên, Chu Vô Tâm đã sớm không có hình tượng mà ngủ thiếp đi.

Liên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ má nàng, gọi nàng tỉnh dậy.

“A a a, ta đang ở đâu đây?” Đột nhiên bị gọi tỉnh, trong thời gian ngắn Chu Vô Tâm còn chưa tỉnh táo hẳn, mê mang hô một câu.

Bàn tay thon dài của Liên vươn ra: “Xuống kiệu.”

Trên gương mặt tuấn mỹ như thần của Liên lộ ra một nụ cười rực rỡ, nụ cười như vậy, giống như khiến cả vườn xuân sắc đều trở nên ảm dạm. Nghiêng nước nghiêng thành.

Và khi đối diện với người có nụ cười này, những lời muốn nói ra khỏi miệng lại không cách nào nói ra được.

Vốn Ninh Liên muốn cho nàng thời gian suy nghĩ, nhưng đêm qua Bắc Vọng đến đã đánh gãy kế hoạch của hắn.

Hắn thừa nhận hắn đang lo sợ, sợ nàng sẽ đột nhiên nhớ lại chuyện quá khứ, sợ nàng sẽ trở về bên cạnh Bắc Vọng, hắn sợ hắn sẽ mất nàng, vì thế, so với đêm dài lắm mộng, hắn không thể không nhanh chóng thành thân với nàng như vậy, dù không động phòng cũng được, chỉ cần nàng có thể trở thành người của hắn, chí ít hắn có thể an tâm hơn một chút.

Tất nhiên Chu Vô Tâm không biết hắn đang nghĩ cái gì, hắn đối xử với nàng rất tốt, e rằng trên đời này sẽ không ai đối tốt với nàng hơn hắn. Những gì hắn trả giá vì nàng, nàng không phải không cảm động, bất cứ nữ nhân nào cũng sẽ không từ chối được sự che chở tri kỷ như vậy. Nàng cảm kích hắn, nhưng, sau khi biết thân phận hắn, nàng rất do dự, hắn là Hoàng đế, không phải người bình thường.

Còn nàng, là một người bình thường.

Phàm là những cuộc hôn nhân mang tính giai cấp đặc biệt rõ ràng, thì đều không dễ dàng hạnh phúc.

Thứ Chu Vô Tâm vẫn muốn là một cuộc sống bình bình đạm đạm, cho dù không đại phú đại quý, chỉ cần áo cơm không lo thì nàng đã rất vui vẻ rồi. Nhân sinh hoàn mỹ gì đó, chỉ xuất hiện trên TV thôi.

Hơn nữa đối với nàng mà nói, Hoàng đế là một sự vọng tưởng rất xa xôi.

Lúc ở hiện đại xem phim rất nhiều, phim về cung đình cũng không ít, xem như Liên chỉ yêu một mình nàng thì thân là một Đế vương, trước sau gì hắn cũng muốn tam thê tứ thiếp. Hậu cung không chỉ đơn giản là nơi sinh con nối dòng cho hoàng đế mà còn để cân bằng thế lực trong triều đình, chỉ cần còn là Hoàng đế, Liên vĩnh viễn không thể né tránh âm mưu, phân tranh.

Chu Vô Tâm không muốn một cuộc sống như thế, nhưng, vào lúc này, nàng lại không đành lồng từ chối nụ cười ấy.

Chỉ vì dưới nụ cười đẹp đẽ này là một câu: Cuối cùng ta cũng có thể cưới được nàng… Một câu nói bình thường như vậy lại thỏa mãn như vậy…

“Bệ hạ, có người xông vào Khâm An Điện.” Đúng lúc Chu Vô Tâm vừa đưa tay đặt vào lòng bàn tay Ninh Liên, một tên thị vệ vội vàng quỳ xuống báo tin.

Chu Vô Tâm cảm nhận được tay Ninh Liên bỗng chốc xiết chặt. Hắn xoay người nói với những người chờ sau lưng: “Chặn lại.”

“Nhưng hắn bảo hôm nay không gặp được người là không thể.” Thị vệ do dự.

“Đuổi đi.”

Thị vệ lui xuống, nhưng người này vừa đi, người khác lại tới: “Bẩm bệ hạ, Lục hoàng tử khống chế quận chúa Ninh An muốn người lập tức xuất hiện.”

Ánh mắt Ninh Liên lạnh lùng lướt qua thị vệ, xong mới thả tay Chu Vô Tâm ra, nói với nàng: “Nàng ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Nói xong, mang theo thị vệ nhanh chóng rời đi.

Trong lúc tân hôn, tân lang bỏ mặc tân nương, khó tránh sẽ khiến mọi người không hiểu ra sao.

Tuy nói Liên để nàng vào trong chờ đợi nhưng có lẽ nàng rất tò mò là ai lại dám xông vào cung nên đã lặng lẽ theo sau bọn họ. Mà đến khi nhìn thấy người dưới thành lâu, nàng suýt chút nữa đã ngã từ trên cao xuống dưới.

“OMG, sao tên Bắc Vọng điên khùng kia lại xông vào cung rồi.” Chu Vô Tâm hơi rụt người lại, thân thể căng thẳng nói thầm.

Hôm qua vất vả lắm mới chạy thoát sao hôm nay lại tới làm gì nữa!

Bắc Vọng cầm kiếm kề trên cổ Ninh An, ngẩng đầu hô to: “Chu Vô Tâm, nếu hôm nay nàng dám gả cho hắn, ta nhất định sẽ bóp chết nàng.”

Rất rõ ràng, Bắc Vọng lại đến đây vì nàng.

Vốn Chu Vô Tâm muốn tiếp tục nấp sau điện, nhưng lúc này cũng hết cách rồi, ai bảo nàng lại kéo thêm chuyện cho Liên đây.

Nàng không thể làm gì khác hơn là xuất hiện, đi tới bên cạnh Liên, cùng hắn nhìn xuống dưới.

“Ta không cho phép nàng gả cho hắn!” Bắc Vọng thấy nàng xuất hiện, lạnh lùng cảnh cáo.

Mà xung quanh hắn đã tụ tập rất nhiều ngời, ngay cả cung tiễn trên dưới thành lâu cũng thủ thế chờ đợi, chỉ cần Liên ra lệnh một tiếng thì tất cả những mũi tên này đều sẽ nhắm vào một điểm.

Lúc này đã không chỉ đơn giản là lấy một địch trăm, hắn lấy đâu ra sức lực để liên tục chống đỡ cấm quân trong Kinh thành, hắn có thể thắng được sao?

Vì không cho nàng thành thân, hắn lại làm đến mức này!

“Này, Bắc Vọng, ngươi đi mau đi.” Chu Vô Tâm không có khả nhìn nhìn hắn trở thành bia ngắm sống, trước khi mọi chuyện còn có thể cứu vãn, không thể không hét to với hắn.

“Ta sẽ không rời khỏi đây một mình, nàng nhất định phải đi theo ta.”

“Không thể!” Lúc này, Liên vốn im lặng lại lên tiếng.

Bắc Vọng cười gằn, mái tóc đỏ trong gió bay lên, hắn hung hăng đẩy Ninh An trong tay ra ngoài, một mình một người muốn phi thân nhảy lên thành lầu.

Mà những cấm quân vây quanh hắn sao có thể để hắn thực hiện được ý đồ, đã sớm xiết chặt vòng vây đến mức nước cũng không chảy lọt.

Phía dưới không biết rõ có bao nhiêu người, nhưng đứng trên cao, Chu Vô Tâm lại có thể nhìn rõ cấm quân như đàn kiến không ngừng xuất hiện, nhào lên, còn hắn như chìm dần giữa biển người, có vẻ đặc biệt thế đơn lực bạc.

“Bắc Vọng, ngươi đi mau đi. Ta thành thân hay không không liên quan đến ngươi!” Tuy Chu Vô Tâm không hiểu tại sao hắn nhất định muốn dẫn nàng đi, nhưng nàng vẫn không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ hắn lần nữa.

Lúc này Bắc Vọng đã không thể nghe thấy tiếng nàng được nữa. Trước đó nàng nghĩ không sai, hắn có thể lấy một địch trăm, nhưng nếu để hắn lấy sức mạnh một người chống đỡ với vạn cấm quân trong Kinh thành thì là chuyện gần như không thể, không nói đến võ nghệ, chỉ riêng về thể lực hắn đã không chịu đựng nổi rồi.

“Liên, ngươi mau nói bọn họ đừng đánh, đừng đánh nữa.” Mắt thấy Bắc Vọng đã liên tiếp bị đâm trúng vài đao, Chu Vô Tâm chỉ có thể nhìn Liên cầu cứu.

“Nàng trở về chờ ta, chuyện ở đây đừng nhúng tay vào.” Liên đẩy bàn tay đang kéo áo mình của Chu Vô Tâm ra, lạnh lùng hạ lệnh.

Vào lúc này, hắn là vị Đế vương nhất thống thiên hạ, chính là vị Cửu gia cố chấp với tình cảm của mình, hắn sẽ không dễ dàng chắp tay nhường Chu Vô Tâm cho người khác, cho nên hôm nay hắn không thể chiều theo ý kiến của nàng.

Tuy vậy, Chu Vô Tâm đâu thể trở về khi mọi chuyện chưa giải quyết như thế. Bắc Vọng đến đây vì nàng, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì thì lương tâm nàng cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Biết nàng ở lại chỉ ảnh hưởng đến mình. Liên phất tay một cái, mấy thị vệ phía sau tập tức theo lệnh muốn đưa Chu Vô Tâm đi.

“Liên, ta không đi, ta không đi...” Chu Vô Tâm ra sức phản kháng, lúc này đã là lúc nào mà nàng còn có thể đi được.

Chúng thị vệ mới mặc kệ nàng ồn ào cái gì, cứng rắn lôi nàng xuống.

Lúc đến chỗ rẽ, bởi vì Chu Vô Tâm phản kháng quá mức, khiến bọn họ thả lỏng tay tạo thành cơ hội cho nàng chạy trốn. Mắt thấy bọn họ lại muốn đến gần bắt mình, Chu Vô Tâm nhanh trí, trực tiếp bò lên bờ thành: “Các ngươi đừng lại đây, nếu không ta sẽ nhảy xuống.”

Nơi này cao đến mười mấy mét, nếu thật sự nhảy xuống vậy…

Chúng thị vệ bị nàng dọa, sợ hãi lui về sau mấy bước, không dám tiến lên nữa.

Cũng may nàng không có bệnh sợ độ cao, nếu không lúc này cũng bị hù chết rồi. Không còn cách nào khác, nàng chỉ đành cẩn thận dò từng bước về phía trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.