Sau khi Ninh Thuần quy y, nàng lập tức vội vàng trở về muốn thiêu hủy vài thứ xem như tế cho một đoạn quá khứ của chính mình lại không ngờ lỡ tay trực tiếp đốt luôn nhà cửa. May mà ở nhà chỉ còn mình nàng, nên không có ai bị thương cả. Mà đến khi nàng chạy ra ngoài vất vả tìm được cứu viện trở về lại phát hiện, nhà mình đã bị cháy sạch.
Có điều, điều khiến nàng khiếp sợ nhất không phải là chuyện này mà là chuyện bắc Vọng đột nhiên trở về!
Bắc Vọng nhìn thấy nàng, mừng đến phát khóc, phi thân rơi xuống trước mặt nàng, ôm nàng thật chặt: “Nàng không sao chứ? Nàng không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Chu Vô Tâm hơi cảm thấy khó có thể tin, không phải hắn phải vào kinh sao: “Sao chàng lại trở về?”
Bắc Vọng nhìn vào mắt nàng, vô cùng phấn khởi nói rằng: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta không phục quốc nữa, ta muốn nàng, chỉ cần nàng. Không có nàng thì ta đi đoạt giang sơn kia làm gì. Nàng rõ ràng không muốn ta đi, nhưng sao không chịu nói sớm, nếu nàng nói thì đã không xảy ra những chuyện như vậy rồi!”
“Ta không muốn chàng hối hận.”
“Nếu như mất nàng, đó mới là chuyện khiến ta hối hận nhất.”
Bắc Vọng dùng hai tay ôm mặt nàng: “Vô Tâm, chúng ta đừng rời xa nhau nữa.”
Đây vốn là thời khắc đẹp đẽ cỡ nào nhưng Chu Vô Tâm lại chỉ biết phá hoại không khí: “Bắc đại gia, Bắc đại gia, ta sắp chết rồi, sắp bị chàng ghìm chết rồi…”
Ninh Liên đứng bên cạnh nhìn hai người thâm tình ôm nhau, môi hắn khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người, bỗng nhiên rời đi.
Nhóm người đến cứu viện chứng kiến đôi tình nhân gặp lại đều cảm thấy rất cảm động, ồn ào thi nhau chúc phúc.
Ninh Liên quay đầu nhìn Chu Vô Tâm lần cuối, trong nụ cười yếu ớt lại xen lẫn tiếng thở dài như có như không, xong lại kiên định mà xoay người, từng bước từng bước biến mất ở cuối đường…
==