Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 58: Chương 58




Edit: Thủy Lưu Ly

Hơn nữa cách hắn đến rất trâu bò, cửa lớn không đi cứ một mực nhảy cửa sổ vào.

Ninh Thuần, cái người mặc bạch y, phong thái như thần, toàn thân không dính một hạt bụi như ngày thường kia lại bởi vì leo cửa sổ mà góc áo bị bám một ít bụi bẩn. Nếu không phải tay Chu Vô Tâm không thể động, thì nàng đã muốn nhào lên vỗ sạch chút bụi bặm vô duyên đó rồi. Thần tiên giống Ninh Thuần đại gia, sao có thể chật vật như vậy được!

Ngẫm lại lúc nào Ninh Thuần cũng tỏ vẻ xa cách người ngàn dặm, lại thêm bộ dạng lúc nào cũng lạnh như băng, không nói không cười, ai sẽ nghĩ tới hắn lại đến tìm nàng? Chuyện này đúng là kỳ tích của thế kỷ!

Chu Vô Tâm kích động phân không ra Nam Bắc.

Ninh Thuần nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, hơi sững sờ, rồi mới lấy một bình sứ trong tay áo ném cho nàng.

“Đây là cái gì?” Chu Vô Tâm nhìn bình nhỏ trong tay, khó hiểu hỏi.

“Thuốc chữa thương.”

Chu Vô Tâm kích động lệ đến nóng doanh tròng!

Hắn đang quan tâm nàng sao? Có phải vậy không?

Ninh Thuần cũng không có dự định ở lại đây lâu, vừa đưa thuốc xong đã muốn đi: “Đừng nói ta đã tới.” Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò nàng một câu như vậy.

Chu Vô Tâm một mặt tỏ vẻ ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, một mặt lại dùng sức gật đầu: “Không nói, không nói.” Đây là bí mật nhỏ giữa hai ta, có đánh chết ta cũng không nói với người khác.

Có điều, tại sao hắn lại đột nhiên đến đưa thuốc cho nàng?

Chu Vô Tâm bỗng dưng nghĩ đến bức tranh vẽ Ninh An trong phòng Ninh Thuần: Chẳng lẽ hắn tới đây vì Ninh An? Lẽ nào hắn thấy người trong lòng mình bắt nạt người khác hơi quá đáng nên mới đến chuộc tội giúp nàng ta?

Nếu là như vậy, nàng không cần thuốc của hắn!

Xưa nay nàng chưa bao giờ nhận loại hình thức xin lỗi này. Nàng nghiêng đầu về phía cửa sổ gọi Ninh Thuần lại.

“Tiểu Ninh Thuần, ta muốn hỏi một câu, có phải chàng* thích Ninh An không?”

(*người trong lòng là phải đổi xưng hô =)))

Ninh Thuần nhìn nàng, bị một tiếng Tiểu Ninh Thuần làm khóe mắt co giật, hắn cứng người một hồi mới lắc đầu.

Vô Tâm lập tức vui vẻ ra mặt: “ Vậy sao chàng lại treo chân dung của nàng ta trong phòng mình vậy?”

Ninh Thuần nghĩ nghĩ, vốn không muốn giải thích, nhưng cánh môi lại không thể khống chế mà tự động hé mở, lời nói cũng theo đó tuôn ra: “Liên treo.”

Nói như vậy, hắn và Ninh An không hề có chút quan hệ nào?

Nàng đã nói mà, người ưu tú như Ninh Thuần sao có thể thích chó điên Ninh An được!

Trời ạ, tên Ninh Liên này đúng là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì lại treo chân dung người khác ở phòng người ta làm gì, hại nàng xoắn xuýt lâu như vậy.

“A? Cái kia. . .” Vô Tâm ngẩng đầu lên định nói thêm vài câu, nhưng bóng dáng Ninh Thuần đã biến bất từ lúc nào. Trong phòng rỗng tuếch, sao còn có bóng ai!

Có điều, nhìn bình nhỏ Ninh Thuần đưa tới, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ muốn chết, không ngừng cười trộm một mình.

“Tiểu Ninh Thuần quan tâm ta? Tiểu Ninh Thuần quan tâm ta! Oa ha ha ha ha ha. . .”

Mà sau khi Ninh Thuần nhảy ra từ phòng nàng, hắn đâu biết được sự xuất hiện của mình sẽ tạo thành sức ảnh hưởng lớn như vậy. Đưa thuốc xong, hắn lại khôi phục bộ mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng còn chưa đi được bao xa đã bị một cây quạt chặn lại.

Khuôn mặt như hoa đào của Ninh Liên lộ rõ lo lắng, hỏi Ninh Thuần: “Thế nào, thế nào, thuốc đã đưa đến được chưa?”

Ninh Thuần liếc hắn một cái, lạnh nhạt trả lời: “Đến.” (thôi xong, thắp nến cho anh 9 =)))

Quạt vừa thu lại, nháy mắt lại truy hỏi: “Cái kia, nàng có nói gì không? Có vui vẻ hay không?”

“Không có.” Trả lời vấn đề thứ nhất, tỉnh lược mấy câu hỏi nàng đã hỏi hắn sau đó.

“Có.” Trả lời vấn đề thứ hai.

Ninh Liên đã sớm quen thuộc kiểu tích chữ như vàng của Ninh Thuần, nghe thấy nàng rất vui vẻ, cây quạt trong tay lại mở ra, thản nhiên cười to đi về phía trước: “Thực sự rất phiền phức, nếu không phải nàng ở chỗ Thái tử ca, thì bản vương cũng muốn đến gặp nàng một lần để xem nàng lúc này mập hay ốm!”

“Hai ngày.” Ninh Thuần liếc hắn một cái, thờ ơ bổ sung. Ý tứ chính là, nàng mới đến Đông cung không đến hai ngày, những suy đoán kia của ngươi hoàn toàn dư thừa, không cần nghĩ đến.

Có điều, lúc này tâm tình Ninh Liên rất tốt, mới mặc kệ cái gì là hai ngày ba ngày. Phe phẩy cây quạt, ‘rên’ lên một đoạn nhạc ngắn chưa từng bỏ tâm đã học trộm được: “Ta là vương gia anh tuấn, thật vui vẻ nha, thật vui vẻ*.”

(*chém câu sau đấy chứ chẳng biết ảnh hát cái rì =.=)

Không biết bởi vì ‘tình yêu’ hay là hai bút cùng vẽ với ‘thuốc’ mang lại hiệu quả mà vết thương trên tay Vô Tâm chưa đến mấy ngày đã đỡ hơn rất nhiều. Tuy rằng đôi tay này của nàng vẫn giống như bị bệnh bại liệt, không thể cử động, nhưng lại không đau đớn như mấy ngày trước đó, ngay cả băng vải băng bó trên tay cũng mỏng hơn mấy lớp.

Hơn nữa, Vô Tâm là người không thể ở yên một chỗ lâu được. Mấy ngày trước thân thể nàng còn yếu, bị Thái tử không cho xuống giường, còn bây giờ mắt thấy tình hình đỡ hơn một chút nên nàng muốn ra ngoài hoạt động, thư giãn một lúc, nếu không nàng cả người nàng sẽ bị mốc meo mất.

Rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội xuống giường, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua, vì thế cả ngày đều ồn ào muốn ra ngoài đi bộ. Thái tử bị nàng mè nheo mãi, hết cách, chỉ có thể đồng ý yêu cầu của nàng.

Chọn một ngày trời trong nắng ấm, Vô Tâm lập tức mang theo ‘trang bị’ của mình, chuẩn bị cùng Thái tử xuất cung.

Ở ngoại ô Kinh thành, núi non trùng điệp, trăm hoa đua nở, đứng từ trên cao nhìn xuống, lập tức nhìn thấy đồng ruộng xanh mướt nối liền. Gió nhẹ từ từ phả vào mặt, hoa thơm, chim hót, tình cảnh này, muốn có bao nhiêu thích ý thì có bấy nhiêu thích ý.

“Thế nào, cảnh sắc nơi này không tồi đúng không. Nàng xem, đặc biệt là nơi đó. . .” Thái tử đỡ Chu Vô Tâm ra khỏi xe ngựa, một bên mang theo nàng thưởng thức phong cảnh bốn phía, một bên lại vươn tay chỉ nơi xa xa nói rằng.

Chu Vô Tâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Ừm. Tương đối khá. Không khí trong lành, tầm nhìn rộng rải, nếu không chúng ta cứ chọn nơi này làm nơi dã ngoại đi!”

“Được.” Thái tử đồng ý, đồng thời sai người đem bánh ngọt và hoa quả đã được chuẩn bị trước ra, dựa theo cách ‘dã ngoại’ nàng nói mà bày biện.

Hai người ngồi trên đất, bên tai là những lời cằn nhằn không ngừng của Thái tử, trong miệng là thức ăn hắn đưa đến. Trời trong, mây trắng, hưởng thụ mỹ thực, thích ý vô cùng.

Chu Vô Tâm nhìn bức tranh cuộc sống tươi đẹp trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Vẫn là những tháng ngày bình thản thoải mái hơn nhiều.

Có điều, có lẽ ông trời cho nàng xuyên không là vì muốn trừng phạt nàng, để nàng chịu tội, cho nên lúc nàng hơi thoải mái một chút thì đã có người tìm các nàng gây sự!

Đột nhiên một thanh trường kiếm lạnh lẽo vụt đến, xuyên qua khoảng trống giữa hai người, cũng phá hỏng không khí tốt đẹp lúc này.

Chu Vô Tâm sợ đến mức nhảy dựng lên, bên tai lại nghe thấy tiếng rút kiếm roẹt roẹt.

Thái tử rút kiếm trên đất ra, kiểm tra một chút, sau đó vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: “Người tới là người phương nào?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy người mặc áo đen, giống như một đám quạ đen ồ ạt từ trên trời giáng xuống, bao trùm cảnh vật, cũng bao vây khoảng không xung quanh mấy người Thái tử và Chu Vô Tâm. Không khí ngột ngạt mà nặng nề.

Theo sự xuất hiện của đám người mặc áo đen, không khí bốn phía đã tràn ngập sát khí, vừa nhìn đã biết bọn họ là đến để lấy mạng người.

Một người trong đám người mặt áo đen nâng tay ra giấu, sau đó những người còn lại lập tức đồng thời ra tay, mà mục tiêu chính là hai người Thái tử và Chu Vô Tâm được thị vệ bảo vệ ở giữa.

Chu Vô Tâm nhìn trận chiến này, trong lòng hồi hộp: Xong, từ cảnh hoàng cung chuyển thành cảnh giang hồ…

Không thể không nói người hiện đại bị phim võ hiệp độc hại quá sâu, luôn cảm thấy nhân vật chính là vạn năng, đồng thời đám sát thủ tôm tép cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng lĩnh cơm hộp (chết) mà kết thúc vai diễn. Tuy vậy khi nhìn chiêu nào chiêu nấy của đám áo đen đều không chút nương tay, toàn nhằm vào chỗ yếu hại, Chu Vô Tâm thật muốn chửi mợ nó.

Không những thế, trước kia kẻ nào dám nói với nàng trong trái tim sát thủ đều có tình cảm, sẽ không lạm sát người vô tội, nàng tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đem tên đó ra đập một trận!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.