Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 63: Chương 63




Edit: Thủy Lưu Ly

Chuyện này mới là quan trọng nhất, oa ka ka….

Tiểu hòa thượng tùy tiện tìm một vị nữ khách hành hương, dẫn đến phòng Chu Vô Tâm, sau khi để phương trượng dặn dò một số việc cần chú ý lại để vị nữ khách kia vào đổi thuốc và thay quần áo cho nàng, xong việc mới để Ninh Thuần đã đợi một lúc lâu vào phòng.

Ninh Thuần nhìn tạo hình bánh chưng của nàng lần nữa, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta rất khỏe. Yên tâm.” Chàng có thể nói thêm vài chữ mỗi khi nói chuyện với ta được không vậy.

Lúc nãy Ninh Thuần đứng chờ bên ngoài, thông qua phương trượng cũng hiểu đại khái tình trạng thương tích của nàng, nếu bây giờ nàng đã an toàn, vậy hắn yên tâm rồi.

“Ta sẽ ở lại đây.” Ninh Thuần lại gần giường nàng, ngồi xuống nói.

Chu Vô Tâm khó hiểu nhìn hắn: “Hả? Không phải chúng ta lập tức trở lại Kinh thành sao?”

Ninh Thuần lắc đầu một cái: “Chờ vết thương ngươi tốt đã.” Vừa nãy phương trượng đã thông báo, vết thương trước ngực nàng chưa hoàn toàn khép lại, không thể chịu được xóc nảy, cũng không thể vận động quá mạnh, nếu không vết thương sẽ dễ dàng nứt ra. Hơn nữa vừa rồi nàng còn bị rơi vào trong nước, vết thương càng thêm nặng, cộng thêm vị trí vết thương cực kỳ quan trọng, không đợi đến khi khép lại là không thể xem thường, bằng không, đến lúc đó, cho dù phương trượng có lợi hại hơn nữa cũng không có các nào xoay chuyển tình thế được.

Nếu Ninh Thuần đã nói sẽ ở lại, Chu Vô Tâm cũng không tiếp tục xoắn xuýt về việc này nữa. Có thể đơn độc ở chung với hắn, nàng còn ước gì đấy.

Ngay sau đó, sinh hoạt của Vô Tâm vốn do tiểu hòa thượng chăm sóc đã đổi thành Ninh Thuần.

Buổi sáng mỗi ngày, được nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không thể xoi mói của hắn, nàng đã cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nàng cũng thật hi vọng vết thương của chính mình lâu khỏe lại một chút, để nàng tiếp tục được ngắm nhìn hắn thế này, tiếp tục được hắn chăm sóc. Chuyện này, thật tốt biết bao nhiêu…

Vết thương trên tay Chu Vô Tâm đã tịnh dưỡng nhiều ngày cho nên có thể tháo băng ra rồi, tuy rằng trên mỗi ngón tay còn lưu lại mấy vệt hồng hồng nhìn thấy mà giật mình, nhưng so với tình trạng máu thịt be bét trước đó, thì trình độ này đã không tồi rồi.

Bắt đầu từ lúc được Ninh Thuần chăm sóc, vì muốn duy trì hình tượng tốt đẹp trong lòng hắn, nàng liên tục liều mạng giả làm thục nữ, nhưng mà, mới giả không được mấy ngày, bản tính thật sự của nàng đã bị lọ ra.

Chẳng qua, nhìn nhìn ánh mắt của Ninh Thuần, tuy rằng nàng luôn cảm thấy hơi quái quái, như nghĩ lại, nếu nàng đã thích một người, muốn cùng hắn ở chung một chỗ, vậy thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ biết bản tính thật sự của nàng thôi. Vì vậy, so với việc phải hối hận sau này, còn không bằng lúc bắt đầu đã cho hắn biết, đỡ phãi lãng phí thời gian của nhau.

Lúc mới bắt đầu đúng là Chu Vô Tâm có hơi bận tâm, không biết sau khi Ninh Thuần phát hiện bản tính của nàng có chán ghét nàng không, có điều, tất cả nhưng chuyện này đều do nàng lo lắng suôn cả.

Bởi vì, mặc kệ bộ dạng nàng là gì, biểu cảm của Ninh Thuần vẫn lạnh nhạt không thay đổi, giống hệt núi băng vạn năm. Nói chuyện không vượt quá sáu từ, nhưng trong lúc lơ đãng sẽ mơ hồ lộ ra một chút ý vười, chẳng qua đa số thời điểm hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt không chút cảm xúc mà thôi.

Chu Vô Tâm cũng hoài nghi có phải hắn bị chứng mặt đơ không. Sướng vui đau buồn, nếu không cẩn thận nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện được. Đều cùng một cha, nhưng sao hắn lại khác biệt một trời một vực với Thái tử vậy.

Có điều, ai bảo hắn lại có một khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ chứ, cho dù mặt đơ không cảm xúc cũng có thể mê đảo Chu Vô Tâm đến mức ngất ngây con gà tây.

Ai nói tình yêu và bề ngoài không liên quan nhau?

Nếu ban đầu người cứu Chu Vô Tâm là một kẻ xấu xí, thì nàng chắc chắn sẽ yêu thích Thái tử mà không phải Ninh Thuần. Ai cũng là kẻ phàm tục, lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, huống chi, cái gọi là duyên phận này, có hay không phải sau nhiều lần gặp gỡ mới biết được.

Vì lẽ đó, đừng cảm thấy không hiểu ra sao, tình yêu ấy mà, vốn không có đạo lý, nếu nói rõ đã không phải là tình yêu.

Đó là những gì Chu Vô Tâm đút kết được trong những lần nhàm chán khi Ninh Thuần không ở cùng nàng, chẳng qua, lúc nàng đang hưng phấn ảo tưởng thì đột nhiên Ninh Thuần đẩy cửa bước vào, trong tay nâng một khay thuốc, từ tốn nói với nàng: “Cởi quần áo.”

Chu Vô Tâm kinh hãi: Chuyện gì thế này? Sẽ không phải chàng muốn gì gì trước mặt Phật Tổ chứ? Nha NO. Bất kính, quá bất kính.

Chu Vô Tâm nhìn hắn, xuất phát từ bản năng, nâng hai tay bảo vệ trước ngực: “Hả? Chàng, chàng… Chàng muốn làm gì?”

Ninh Thuần nhìn bộ dạng này của nàng lập tức hiểu ra nàng đã hiểu nhầm ý hắn, mí mắt hơi co giật, giải thích: “Hôm nay trong chùa không có nữ khách hành hương.”

Ý tứ chính là không có ai giúp ngươi đổi thuốc.

Chu Vô Tâm nghe được, chỉ ồ một tiếng, suy nghĩ một chút lại mở miệng gọi bậy: “Oa, Tiểu Ninh Thuần, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chàng nói chuyện hơn sáu chữ nha!”

Ninh Thuần bưng khay thuốc đến trước mặt nàng: “Đổi thuốc. Cởi quần áo.”

Nhìn vẻ mặt từ chối nói nhảm của Ninh Thuần, Chu Vô Tâm không thể không ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nghĩ lại đời trước đa số bác sĩ phụ khoa đều là nam bác sĩ, hơn nữa lúc Chu Vô Tâm còn đi học, không phải chỗ này ngã, thì là chỗ kia tàn, mà mỗi lần đều do nam bác sĩ băng bó, đổi thuốc cho nàng, nhờ vậy, lúc này nàng đã có thể điều chỉnh lại tâm tình của bản thân.

Không phải chỉ đổi thuốc thôi sao, đừng cứ thấy người ta là nam nhân thì sẽ lưu manh với mình.

Nàng tin tưởng Ninh Thuần.

Thấy nàng chậm chạp bất động, ánh mắt bắt đầu lơ đễnh, Ninh Thuần nhịn không được đẩy nàng một cái: “Nghĩ cái gì?”

“Ồ nha, không có gì, không có gì. Ta chỉ lầm bầm mấy câu mà thôi.”

Sắc mặt Chu Vô Tâm hơi hồng hồng, ngượng ngùng cười cười rồi mới nhanh nhẹn bắt đầu cởi quần áo.

“Chờ đã.” Lúc nàng mới cởi một nữa, Ninh Thuần đã gọi nàng lại: “Không cần cở hết.”

“Ồ, à.”

Quýnh.

Chỉ cần kéo áo xuống chút nữa đã tới vết thương trên ngực nàng, nhưng nhìn nàng có vẻ ‘nhiệt tình’ như vậy, người không biết còn tưởng nàng đang muốn hiến thân đấy.

Ninh Thuần nhìn thấy vết thương này, mặt mày hơi nghiêm lại, bắt đầu thay thuốc cho nàng.

Được người mình thích giúp mình đổi thuốc, cảm giác này, vì cọng lông gì mà nàng lại thấy đặc biệt kỳ quái vợi…

Ninh Thuần thuần thục xử lý tốt vết thương của nàng, sau khi thu dọn đồ đạt, lại mở miệng lạnh nhạt nói: “Ngày mai trở lại.”

“Hả?” Cả kinh.

“Phụ vương tứ hôn.”

“Híc, Liễu Tố Tố thật sự muốn thành thân với Ninh Liên sao? ONO, không thể, bọn họ không thể kết thành thân. Bọn họ thành thân vậy ca ca ta làm sao bây giờ?”

“Nàng ta thành thân với Hoằng Thiện.”

“Hả?” Lại kinh ngạc.

“Nơi này không có cách nào truyền tin về Hoàng cung. Ngươi không trở về, Hoằng Thiện cũng không thể chuyên tâm kết hôn.” Ninh Thuần nói như vậy.

Nếu như Chu Vô Tâm là một người khéo léo, như vậy, nàng nhất định có thể biết được lời này của Ninh Thuần không phải thật. Tuy rằng ngôi chùa được xây trên đỉnh núi, nhưng mỗi ngày đều có một hai khách hành hương, muốn xuống núi, hay truyền tin, quả thật rất dễ dàng.

Nhưng hắn nói không có cách nào truyền tin trở về, cố tình giấu diếm chuyện hai người đang ở trong chùa. Dụng ý này, e rằng ngoài hắn ra thì không ai có thể đoán được.

Có điều, điều Chu Vô Tâm quan tâm quả nhiên khác với tất cả mọi người: “Má ơi, Tiểu Ninh Thuần, đây là lần đầu tiên chàng nói nhiều như vậy. Lại phá kỷ lục, lại phá kỷ lục nha!”



Để tiện việc đi đường, sau khi Ninh Thuần đến, nàng đã tự vẽ cho mình một cặp nạn, còn nhờ Ninh Thuần chiếu theo hình dạng nàng vẽ rồi giúp nàng làm một bộ. Không cần nói nhiều, tác dụng cái này tương đối tốt.

Chí ít, nàng không cần lúc nào cũng bị người ta ôm tới ôm lui. Dù sao tay nàng đã khôi phục tương đối, cho dù là chống nạn, cũng đỡ hơn để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình.

Ngày mới vừa sang, Ninh Thuần đã đưa Chu Vô Tâm đi tạm biệt phương trượng và đại tiểu hòa thượng trong chùa. Chu Vô Tâm ôm tiểu hòa thượng khóc bì lu bù loa, tốt xấu gì mọi người vẫn ở cùng nhau một thời gian, cảm tình tất nhiên phải có, lúc này nói đi là đi, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại, cho nên mọi người đều rất không nỡ.

“Ngươi nhất định phải trở lại thăm chúng ta nhé.” Tiểu hòa thượng lau nước mắt, dặn dò Chu Vô Tâm.

“Yên tâm, ta nhất định sẽ trở về. Lại nói, vị Béo sư thúc kia của ngươi đã đi đâu vậy, ta đã tìm trong chùa mấy vòng, mà vẫn không gặp được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.