Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 69: Chương 69




Edit: Huyền Phong

Beta: Thủy Lưu Ly

Chỉ cần Hoằng Thiện cưới ai, thích ai, thì Chu Vô Tâm cũng sẽ thích người đó, hơn nữa, trải qua một khoảng thời gian ở chung, Chu Vô Tâm phát hiện, Liễu Tố tố không giống với những gì nàng đã tưởng tượng.

Cô gái này dịu dàng đến mức người ta phải ước ao ghen tị.

Ai cưới được nàng, chắc chắn rất có phúc.

Chu Vô Tâm cũng thích kiểu người như vậy, thường thường ở cùng nhau, không chừng thiện cảm giữa nàng và nàng ấy sẽ từ từ được hun đúc, vì thế, mới có chuyện nàng chờ không kịp mà chạy lại chỗ Liễu tố tố cày độ tồn tại.

Có điều Liễu Tố Tố không nghiêng về phía em chồng là nàng mà lại hướng về trượng phu nhà mình, còn mở miệng dịu dàng khuyên bảo: “Là do chàng ấy sốt ruột, hy vọng muội sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”

“Hạnh phúc không tìm đến, mà phải chờ. Tình yêu là như thế.” Chu Vô Tâm nhấn mạnh.

“Muội không đi tìm, làm sao biết khi nào nó mới đến đây?”

“Tìm tới đều không lâu bền, Phật nói, lúc duyên chưa tới, thì người gặp được lúc này sớm muộn gì cũng sẽ vuột mất.”

Chu Vô Tâm đột nhiên nghiêm túc nói chuyện khiến Liễu Tố Tố sững sờ một trận: “Trước đây đã nghe Thái tử điện hạ nói muội rất đặc biệt, bây giờ ta càng ngày càng phát hiện, muội muội quả nhiên khác với tất cả mọi người… Hoàn toàn không đi theo con đường bình thường.”

Ngay lúc hai người đang bàn luận về vấn đề chung thân đại sự, thì đột nhiên Hoằng thiện mang theo vẻ mặt vô cùng lo lắng xông tới, còn bảo Tiểu Hắc khiêng Chu Vô Tâm lên vai, chạy thẳng ra chiếc xe ngựa đang đợi bên ngoài: “Nhanh lên, nhanh lên một chút, ta đã cho người hẹn Lê công tử ở thành Nam, muội mau mau đến đó xem một chút.”

“Ca, mới sáng sớm mà muội đã đến gặp hắn thế này, ca, muội không đi có được không!”

Hoằng Thiện không hề tỏ vẻ muốn tiếp tục dài dòng với nàng.

Sau khi thành hôn, hắn không chỉ càng lúc càng trở nên bà tám, mà ngay cả sự dịu dàng hằng ngày cũng bị quét hết sạch sành sanh, hoàn toàn biến thân trở thành một nam nhân hung hãn! Chỉ cần nhắc tới việc đi xem mặt của Chu Vô Tâm, thì tốc độ kia, có thể nói là không kém sao nhiêu so với sấm rền, chớp giật: Nhanh, chuẩn, hung tàn. Vì để đưa nàng đi xem mắt, mà bất chấp bất cứ biện pháp, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nàng thật sự không thể nào hiểu nổi, sao đang yên đang lành Hoằng Thiện lại vội vã gã nàng đi!

Nàng không thiếu yêu nhé!

Nhưng, Hoằng Thiện không định phí lời với nàng, cũng không cho nàng nói lý, nhanh chóng gả nàng ra ngoài chính là mục tiêu nửa đời sau của hắn.

Chẳng qua, sao Chu Vô Tâm có thể đồng ý với suy nghĩ của hắn được. Trong lòng nàng đã có Ninh Thuần, không có khả năng sẽ qua lại, dây dưa với những người này!



Lúc đến chỗ hẹn, Hoằng Thiện cảnh cáo nàng lần nữa: “Muội ngoan ngoãn ở chỗ này, nếu muội lại bỏ chạy, tối nay muội chờ bị ta trừng trị đi.”

“Yên tâm yên tâm, lần này muội sẽ không chạy.” Ta làm hắn bỏ chạy không được sao.

“Vậy thì tốt. Ta ở dưới lầu xem xét, muội với Lê công tử cứ từ từ tâm sự. Những người ta giới thiệu với muội đều là những phú gia giàu có số một số hai trong kinh thành, đảm bảo sẽ không bạc đãi muội.” Hoằng Thiện nới thêm vài câu, sau khi dẫn nàng lên lầu gặp đối tượng, mới lập tức đi thẳng xuống lầu chờ đợi.

Khỏi nói, mỗi một người Hoằng Thiện tìm cho nàng đều có gia cảnh, ngoại hình tốt đẹp, nhưng bất đắc dĩ là khi tới nơi này nàng thật sự đã nhìn thấy quá nhiều anh chàng đẹp trai, con mắt cũng bị nuôi đến kén chọn, cho nên lúc này, ngoài Ninh Thuần, Thái tử, Bắc Vọng, Hoằng Thiện thì nàng không còn cảm thấy người nào xuất sắc hơn nữa.

Chu Vô Tâm nhìn Lê công tử ngồi đối diện, đang tính toán làm cách nào mới có thể dọa hắn bỏ chạy, thì lúc này, Ninh Liên lại đột nhiên xuất hiện từ một căn phòng gần đó, mà hắn sau khi nhìn thấy nàng, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng chói mắt: “Ồ, nàng ở đây làm gì?”

Chu Vô Tâm liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem mặt.” Sao ta đến chỗ nào cũng có thể gặp ngươi vậy hả!

Theo câu trả lời của nàng, Ninh Liên lại dời mắt lên người ngồi đối diện nàng, cười đến hoa cỏ cũng run rẩy.

“Kiểu người như nàng mà ngươi cũng để ý?” Sau đó thu lại cây quạt, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh nàng: “Tiêu tiền như nước, buổi tối hay nói mớ, thấy nam nhân là trèo tường, ngay cả thái giám cũng không tha. Ngươi xác định muốn tìm người như nàng sao?”

Lê công tử đối diện nghe được những lời này, nụ cười ôn hòa vốn treo trên mặt từ lúc gặp nàng lập tức trở nên cứng đờ: “Ngươi là...?”

“Bản vương là ai còn cần phải nói cho ngươi sao?”

Nghe được hai chữ bản vương, hắn không cần suy nghĩ cũng biết người trước mặt có địa vị thế nào.

Quả nhiên, Lê công tử nhìn kỹ Chu Vô Tâm hai lần, cảm thấy gánh vác không nổi, nên vội vàng tùy tiện tìm một lý do rồi chạy mất.

“Này!” Chu Vô Tâm thấy Lê công tử rời đi, chọc chọc Ninh Liên: “Tuy rằng ta rất cảm kích việc ngươi giúp ta đuổi kẻ phiền phức kia đi, nhưng mà khi bịa chuyện có thể xin ngươi bịa có mức độ được không. Ngươi lúc nào thì thấy ta tiêu tiền như nước? Lúc nào thì nghe ta nói mớ trong khi ngủ? Còn nữa, ta không có đói khác giống như ngươi nói. Bổn thiểu thư là đại gia khuê tú, thiên kim tiểu thư cho nên đối với xuân sắc bên kia tường, một chút cũng không có hứng thú.”

Nói xong, cầm lấy gậy, đứng lên: “Ta không nói nhảm với ngươi nữa, ta còn phải về nhà.”

Dù sao thì gặp phải hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, nếu không lập tức xảy ra, thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra, vì thế, nàng quyết định phải cách xa hắn một chút. Nàng là một phế nhân đấy, không chịu nổi chút chuyện ngoài ý muốn gì gì đó đâu!

Ninh Liên dùng quạt cản nàng lại: “Bản vương đã nói nàng có thể đi rồi hữm?”

“Nơi này không phải vương phủ, ta muốn đi thì đi, sao lại không được?”

“Đương nhiên không được.”

Nói xong, Ninh Liên cứ thế ôm nàng lôi lên xe ngựa.

Chu Vô Tâm liều mạng hét to: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

“Quý phủ của Bản vương!”

“Đi làm gì?”

“Bản vương đói bụng, phải về ăn cơm.”

“Không phải vừa rồi ngươi mới ăn hả?”

“Mặc dù bản vương nói đói đụng, nhưng có cần phải ăn ngay lập tức không?”

Ninh Liên hơi thả lõng tay một chút, Chu Vô Tâm lại bắt đầu gào lên: “Ta không đi! Ta phải về nhà mình ăn cơm!”

Nàng nhìn gương mặt dần dần trở nên không vui của Ninh Liên, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: Giận rồi?

Hắn đường đường là Cửu vương gia, sao có thể cho phép người khác từ chối mình! Điều này không chỉ thiên lý khó dung mà ngay cả tự tôn của hắn cũng không thể tha thứ!

Vì thế: “Đi hay không nàng không có quyền quyết định, bản vương muốn nàng đi cùng, thì nàng nhất định phải đi. Đừng nói nhảm nữa, nếu không bản vương sẽ không khách khí!”

Sau khi thể nghiệm qua hai lần Ninh Liên tức giận, nàng đã hoàn toàn không có can đảm nhổ râu lão hổ nữa. Nàng căng thẳng ngồi xuống, cười cười làm lành: “Ngài đừng tức giận, đừng tức giận, kẻo tổn thương thân thể thì không đáng. Đều nghe lời ngài, ngài nói sao thì cứ như vậy đi.”

Ninh Liên liếc xéo nàng một cái, dùng quạt nâng cằm nàng lên: “Có phải nàng đã quên những lời bản vương đã nói với nàng không?”

“Chưa quên chưa quên.” Ngươi nói nhiều như vậy, sao ta nhớ là câu nào chứ.

Ninh Liên vừa thấy bộ dạng đó của nàng đã biết chắc chắn là nàng quên mất rồi, cũng không tức giận, lặp lại một lần nữa: “Bản vương thích người nghe lời, nàng nhớ không?”

“Nhớ kỹ nhớ kỹ.”

Ôi, cuộc sống... Vì cọng lông gì mà những nam nhân nàng gặp đều thích cố tình gây sự, bá đạo đến đòi mạng như vậy hả hả!!!!

Haiz, tháng ngày bị áp bức thế này, đến khi nào mới chịu chấm dứt đây.

Sau khi tới phủ của Ninh Liên, Ninh Liên lập tức sai người chuẩn bị một bàn cơm nước phong phú. Chu Vô Tâm ngồi trong phòng nhận lấy ánh mắt rửa tội của bọn hạ nhân, muốn dễ chịu không dễ chịu, cũng không cảm thấy tự tại bao nhiêu.

Đám người kia có phải có bệnh hay không vậy, không phải chưa từng nhìn thấy nàng, làm gì mà từng người từng người đều lộ vẻ tươi cười kiểu ‘Ngươi sẽ là vương phi’ mà nhìn nàng thế hả!! Hơn nữa loại tươi cười kia của Ninh Liên, có cần gian xảo như vậy không?

Ninh Liên nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của nàng, cảm thấy rất thú vị. Hắn lắc cây quạt: “Sao vậy? Trên mông nổi nhọt? Mới ngồi một lúc mà đã có thể lắc thành như vậy?”

“Cái kia, ạch, không có gì. Chẳng qua mọi người đều nhìn chằm chằm hai chúng ta, cảm thấy rất kỳ quái…”

“Kỳ quái? Được, bản vương bảo bọn họ ra ngoài.” Ninh Liên nói xong, lập tức sảng khoái muốn phất tay lệnh bọn hạ nhân lui ra. Chu Vô Tâm vội vàng kéo hắn lại: “Đừng!”

Hắn chính là một tên lưu manh hàng thật giá thật đấy, nếu để những người này lui xuống, nhỡ hắn lại nhân lúc đó màlàm ra loại chuyện vượt rào gì với nàng, thì không phải nàng sẽ bị thiệt thòi lớn sao.

Ninh Liên nhìn nàng đỏ mặt tía tai, trong lòng khẳng định nàng đang oán thầm mình là tên lưu manh. Hắn không hiểu, những nữ nhân khác đều ước gì hắn có thể chiếm chút tiện nghi của họ, nhưng còn nàng, sao nàng lại không giống với những người đó chứ! Bộ trong mắt nàng hắn không có chút trọng lượng nào sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.