Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 72: Chương 72




Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

Vì lẽ đó, sau khi bị nàng nhõng nhẽo, quấy rầy cộng thêm uy hiếp, cuối cùng Hoằng Thiện vẫn đồng ý để nàng trở lại Mộng Hương lâu làm việc vặt.

Lý chưởng quỹ vừa thấy nàng trở về lập tức vui vẻ hỏi thăm: “À, nghe nói ngươi chuẩn bị trở thành hoàng phi, sao không ở trong vương phủ để hưởng phúc mà lại trở về đây!”

Chu Vô Tâm vỗ bàn một cái, cao giọng, ồn ào lôi kéo ông ta tán dóc: “Ai là hoàng phi, ai là hoàng phi hả! Ta vẫn là một hoàng hoa khuê nữ ngây thơ thuần khiết đấy, đừng bôi đen ta!”

Lý chưởng quỹ cười híp mắt, giơ ngón tay cái lên: “Ngươi thật lợi hại! Ba vị hoàng tử đều bị ngươi mê đảo! Khâm phục! Quá khâm phục! Nhanh tiết lộ cho chúng ta một chút, ngươi thích vị hoàng tử nào?” Lý chưởng quỹ nói xong, lại nháy mắt liên tục: “Nếu không hôm nào đó ta gọi khuê nữ của ta tới cho ngươi dạy dỗ, để con bé biết phải làm cách nào mới có thể đùa giỡn nam nhân như người nhé! Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần có thể gả cho gia đình giàu có là ta đã hài lòng lắm rồi.”

“Dạy muội muội ngươi*!” Nàng mới không xuất hiện một thời gian mà tin đồn đã lan truyền thành như vậy rồi! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

(*Vô Tâm tỷ đang chửi bậy ấy mà)

Chu Vô Tâm giật giật cổ họng, lôi kéo sự chú ý của đám người xung quanh Lý chưởng quỹ, cũng nhân tiện đẩy đám người họ vào trong góc rồi vô cùng nghiêm túc nói: “Các ngươi nghe rõ đây, những điều ta sắp nói đều là lời nói thật, các ngươi nhất định phải tin ta!”

Mà đám người cũng rất phối hợp trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhất trí gật gật đầu.

“Ta và ba vị hoàng tử không hề có một chút quan hệ nào cả! Ta trong sạch!”

Nửa giây sau.

Một vòng người đồng loạt ném cho Chu Vô Tâm một ánh mắt khinh thường.

Ngươi nói ngươi trong sạch thì trong sạch sao? Ai mà tin được chứ!

“Được rồi được rồi, Tứ tiểu thư của chúng ta muốn bịt tai trộm chuông, chúng ta nên phối hợp với nàng, để nàng thỏa mãn một hồi đi.” Lý chưởng quỹ thấy vậy mới bước ra hòa giải.

Cái này không hòa giải thì thôi, giờ hòa giải càng khiến người khác không tin tưởng được.

“Ai nha, Vô Tâm, ngươi có mị lực lớn như vậy cũng không phải là chuyện xấu đâu. Ngươi không thấy tình huống Cửu gia và Thái tử tìm ngươi lúc trước, phải gọi là gió mưa thất thường, trời long đất lở khiến mọi người trong Kinh thành không ai là không biết ngươi. Ngươi nhìn đi, ngươi mới mất tích vài ngày đã thành danh, rất đáng giá, rất đáng giá đấy!” Lý chưởng quỹ vừa mở miệng nói chuyện đã khiến Chu Vô Tâm có xuy nghĩ muốn đập chết ông.

Quên đi, dù nàng có trút hết buồn bực lên người họ thì càng trút lại càng bức bối hơn thôi, cho nên nàng cứ thành thật mà đi chiêu đãi khách khứa là được rồi…

Có điều lúc Chu Vô Tâm vòng từ hậu đài ra ngoài sảnh đã nhìn thấy cảnh Thái tử ngồi lẳng lặng bên cửa sổ.

Một tay hắn chống chằm, ánh mắt mơ hồ nhìn ngựa xe dập dìu như nước trên phố. Thấy thế, Chu Vô Tâm muốn đi qua cũng không ổn mà không đi cũng không ổn, chỉ có thể cứng ngờ đứng tại chỗ nửa ngày. Thái tử như có cảm giác, quay đầu lại nhìn nàng trong chốc lát, sau đó, lại làm như không quen biết, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chu Vô Tâm bị hành động của hắn làm sững sờ, thầm nghĩ: Như vậy cũng tốt, coi lẫn nhau như là người xa lạ đi.

Nghĩ như vậy, mặc dù có chút thương cảm, nhưng vừa hay lúc này là lúc Mộng Hương lâu bắt đầu bận rộn cho nên nàng cũng không còn sức lực mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Chẳng qua, từ sau đó, mỗi ngày Thái tử đều đến Mộng Hương lâu một lần, không làm gì cả, chỉ nhìn cửa số ngẩn người một thời gian rồi lại quay về.

Đã từng là bằng hữu thân thiết, lúc này lại xem như người dưng nước lã, sau vài ngày trái tim bị người tàn phá, ngay cả Hướng Noãn cũng không chịu được, lặng lẽ chạy ra ngoài hỏi nàng: “Vô Tâm, ta nghe Lý chưởng quỹ nói mỗi ngày Thái tử đều tới nơi này, cũng xem như đã góp một viên gạch cho sự nghiệp của Mộng Hương lâu, cho nên tốt xấu gì ngươi cũng đi cảm tạ người ta một câu đi chứ.”

Chu Vô Tâm xem Hướng Noãn như bạn thân, vì lẽ đó, chỉ cần có thời gian, nàng đều đem chuyện của mình kể lại cho nàng ấy nghe: “Nếu ta tới đó thì ta nên nói gì đây, quan hệ giữa chúng ta đã thành như vậy, hơn nữa, lần trước là do ta đã tàn nhẫn với hắn, lúc này hắn nhất định rất hận ta.”

Hướng Noãn nhìn vị Thái tử còn đang ngẩn người gần đó: “Ta cảm thấy Thái tử vẫn là một nam nhân tốt ngoại trừ Ninh Liên. Ngươi thật sự không thích hắn chút nào sao? Thật sự không có chút động lòng nào?”

“Nói thật, trái tim ta cũng từng hơi rung động, nhưng thực tế tàn khốc đã bày ra trước mắt, cho nên động lòng gì đó đều trở thành mây trôi. Hắn có phi tử, còn có con trai hay con gái chưa ra đời, hắn bây giờ còn chưa thấy đủ sao, ta cần gì phải chen vào chia rẽ gia đình người ta? Nói lời đại bất kính, ngươi nhìn nhưng phi tử trong hoàng cung kia không, có mấy người là thật sự hài lòng với cuộc sống ấy?”

“Nhưng mà hai người các ngươi cứ như vậy, người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy khó chịu. Tuy rằng hắn không để ý đến ngươi nhưng có khi hắn đang chờ ngươi đến nói gì với hắn thì sao? Dù sao hắn là một người rất bận bịu, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian tới nơi này, rõ ràng đều vì ngươi cả, lẽ nào ngươi định cứ bỏ mặc hắn như vậy, lẽ nào ngươi không nhớ đến khoảng thời gian cui vẻ đã ở cùng hắn trước đây sao?”

“Hoài niệm cái rắm a. Ta với hắn tuyệt đối không thể quay lại như trước. Chỉ có như vậy, đợi đến khi hắn chán ngán, thì tất nhiên sẽ trở lại bên cạnh Thái tử phi.”

Đây gọi là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng.

Hướng Noãn làm bộ như bà cụ non, vỗ vỗ bờ vai nàng: “Vô Tâm à, ta cảm thấy nhiều khi ngươi có những suy nghĩ thật kì lạ.”

“Đi đi, cái này người ta gọi là đau dài không bằng đau ngắn.”

Hướng Noãn lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Ài, người nào thích ngươi, người đó thật xui xẻo.”

“Được rồi được rồi, ta không muốn tiếp tục tìm phiền muộn ở đây nữa, ta đi đưa thức ăn cho Ninh Thuần đây.” Chu Vô Tâm nhìn thấy nhà bếp mới bưng ra một bàn thức ăn, đã lập tức vội vã chạy về phía đó.

Hướng Noãn nhanh tay kéo nàng lại: “Ta nói này, ngươi có cần phân biệt đối xử rõ ràng như vậy không. Người ngươi thích thì đầy đủ ân cần, người không thích lại ngoảnh mặt làm ngơ. Thái tử thật đáng thương mà. Hơn nữa, đã nói với ngươi rồi mà, ngươi và Ninh Thuần thật sự không có hy vọng gì đâu.”

“Ta chỉ đi đưa một ít thức ăn ngon đến cho hắn mà thôi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”

“Nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng phải tỏ ra cảm kích chút chứ. Ngươi nhìn xem ngươi đến mấy lần rồi mà có gặp mặt hắn không, hơn nữa, hắn là hoàng tử, cái gì mà chưa từng ăn, ngươi thật sự chỉ đang làm chuyện thừa thãi thôi.”

“Ngươi không hiểu, ta đang sáng tạo cơ hội gặp mặt giữa ta với hắn mà. Ngươi cũng có thể làm vậy với Ninh Liên! Thật ngốc!” Nói tới chỗ này, Chu Vô Tâm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Tuy rằng hắn là nhân trung long phượng*, người thường tuyệt đối không thể sánh bằng, nhưng chỉ cần hắn về phủ, nhìn thấy thức ăn ta đưa cho hắn, thì lập tức ý nghĩa sẽ không còn giống nhau nữa.”

(*người xuất sắc vượt trội trong đám người)

Hai mắt Hướng Noãn sáng lên: “Đúng vậy nha, sao ta không nghĩ tới chuyện này nhỉ, ai ai ai, mấy món ăn của ngươi cũng giữ lại một phần cho ta, ta cũng mang đến cho Ninh Liên!”

“…”

Sau khi giải quyết Hướng Noãn xong, Chu Vô Tâm theo đường cũ đưa thức ăn đến phủ Ninh Thuần, chẳng qua hắn vẫn không có mặt như cũ. Trước giờ nàng chưa nghe thấy chức quan trong triều của hắn lớn bao nhiêu, có bao nhiêu chính sự, hơn nữa vừa nhìn đã biết Ninh Thuần là loại người không thích đi ra ngoài, cho nên sao có chuyện mỗi lần nàng đến đều không gặp mặt hắn được.

Tuy vậy nàng cũng hết cách, hắn không ở đây, nàng cũng không thể làm gì khác ngoài việc lưu luyến không rời trở về Mộng Hương lâu tiếp tục làm việc vặt.

Chỉ là, lúc vừa bước vào cửa lớn Mộng Hương lâu, nàng đã bị Hoằng Thiện lôi đi xem mắt, đến cơ hội nói chuyện hay từ chối gì cũng không có.

“Ca, muội nói thật với huynh, muội đã có người trong lòng, muội thích Ninh Thuần, cho nên huynh đừng gả muội cho người khác, có được không.”

Bước chân Hoằng Thiện hơi dừng lại, nhìn Chu Vô Tâm muốn nói lại thôi.

“Ca ca ~~ ca ca ~~ “

Hoằng Thiện không chịu được mỗi khi nàng làm nũng cầu xin: “Hắn đã nói cả đời không cưới. Hắn thật sự không muốn cưới thê tử, lẽ nào muội muốn vì hắn mà lầm lỡ chuyện chung thân?”

“Chuyện này… Chuyện này sau này bàn lại cũng được mà, bây giờ vẫn còn sớm, muội còn trẻ.”

“Rất nhiều cô nương ở tuổi này của muội đều đã làm mẹ người ta. Nếu tiếp tục không lập gia đình thì sẽ không có ai thèm lấy muội nữa đâu.”

“Vậy sao lúc trước huynh không nghĩ tới chuyện này?” Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy thì sao lúc nàng mới xuyên đến lại không gả nàng đi?

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Hoằng Thiện hơi cứng lại: “Trước đây ta không nghĩ tới chuyện gả muội đi, bây giờ ta đã nghĩ thông, cũng hiểu sớm muộn gì muội cũng phải lập gia đình. So với việc để muội gả đi không có hạnh phúc, không bằng để ta giúp muội, lựa chọn một người thích hợp. “

Chu Vô Tâm bắt đầu chơi xấu: “Lúc này trong lòng muội chỉ có Ninh Thuần, cho nên không chứa được người khác. Cho dù huynh đem toàn bộ nam nhân tốt trong Kinh thành đặt trước mặt muội, muội cũng sẽ không thích, càng sẽ không thành thân với hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.