Edit: Thủy Lưu Ly
“Được rồi.” Thái tử cười cười: “Đi, ta dẫn nàng đến chỗ này.”
Tâm trí Chu Vô Tâm vẫn đang lo lắng cho Hướng Noãn, nên hoàn toàn không có tâm tư đi chỗ nào chơi với hắn, nàng nhẹ giọng từ chối: “Chuyện này, Dạ, ta còn phải về tửu lâu xử lý chút chuyện, nên không thể đi với ngươi được.”
“Không phải lúc này Mộng Hương Lâu đã đến giờ đóng cửa rồi sao?”
“Bên ngoài đóng, nhưng bên trong không đóng mà.”
“Vậy ta đi cùng nàng.”
“Đừng. . .” Hướng Noãn là đảng của Cửu gia, nhỡ như Hướng Noãn ở đó nói cái gì không nên nói thì không phải sẽ kéo thêm phiền phức cho nàng sao: “Híc, là chuyện tính toán sổ sách nội bộ, ngươi đừng lộn xộn xen vào. Ngươi xem ngươi cả ngày trăm công nghìn việc, ngươi nhanh trở về tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Ừm, vậy, tạm biệt nhé…”
Nói xong, cũng mặc kệ Thái tử có đồng ý hay không đã nhanh chân chạy mất.
Thái tử nhìn bóng lưng của nàng, không cười nói nàng đáng yêu như ngày thường nữa, mà lại im lặng, đứng tại chỗ thật lâu, thật lâu…
…
“Vô Tâm, ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta mau đi bán mình chôn cha đi.” Lúc Chu Vô Tâm trở lại Mộng Hương Lâu, quả nhiên Hướng Noãn đã ở đó chờ nàng, vừa thấy nàng xuất hiện, đã vô cùng hớn hở lôi kéo nàng nói không ngừng.
Chu Vô Tâm vừa nghe muốn tiến vào phủ Cửu hoàng tử, nàng lập tức dùng sức lắc đầu: “Ta không đi. Ta kiên quyết không đi.”
Cái tên kia chính là một tên lưu manh, đi vào đó, không phải tự đưa dê vào miệng cọp sao.
“Không được, ngươi đi cũng được, không đi cũng phải đi. Ngươi là tỷ muội tốt của ta, ngươi phải đứng cùng một trận tuyến với ta.”
“Ta không làm kiểu tỷ muội này, có được không?”
“Không được. Không phải ngươi nói tuy duyên phận là trời định, nhưng một phần cũng do bản thân mình có chịu tranh thủ hay không, đến lúc đó được hay không được cũng không khiến bản thân hối hận còn gì.”
Lại bắt đầu logic Bá Vương.
Chu Vô Tâm trơ mặt ra: “Vậy, nếu không thì ta tìm một người có thể thay thế ta đi theo ngươi đi, như vậy thì nàng cũng có thể báo cáo tình hình cho ta bất cứ lúc nào.”
“Không được. Không ai có thể thay thế ngươi, nếu ngươi không đi với ta thì mỗi ngày ta đều đến Mộng Hương Lâu quấn quít cho đến khi ngươi đồng ý mới thôi!”
Chu Vô Tâm tỏ vẻ thâm thù đại hận, đấm đấm ngực: Nàng biết mà, đều là một đám bạn xấu!
Quan lớn một cấp đè chết người mà.
Cuối cùng, đáng thương Vô Tâm của chúng ta, dù có nói rát họng vẫn phải theo Hướng Noãn bán mình chôn cha.
Lúc hai người quỳ gối trước cửa phủ Cửu hoàng tử, Chu Vô Tâm đột nhiên nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong rừng trúc, hắn nói phủ hắn không thiếu người. Như vậy, nói cách khác, các nàng sẽ không thể bước vào phủ hắn được, nhỉ?
Chu Vô Tâm nghĩ tới đây lập tức cảm thấy đặc biệt hài lòng, nhưng mà khi nàng còn chưa thả lỏng được bao lâu, thì một vị quản gia dáng dấp đại nương đã vội vàng hấp tấp từ bên trong chạy ra: “Này, đây là Cửu gia ban thưởng, Cửu gia chúng ta mua hai người các ngươi. Chọn giờ chôn cha đi, rồi mau mau về phủ trình diện.”
Chu Vô Tâm nhìn khối bạc vụn trên đất, trong lòng ngậm ngùi không biết nói gì nhìn trời, nước mắt tràn mi.
“Không phải hắn nói phủ hắn không thếu người sao, nhưng chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè!” Chu Vô Tâm rít gào trong lòng, nếu không phải do Hướng Noãn còn ở đây, thì có lẽ nàng đã đập phá cửa phủ tên Cửu hoàng tử lưu manh kia rồi. Thật CMN khổ bức!
Hướng Noãn nhặt bạc trên đất lên, còn không quên cho Chu Vô Tâm một thế tay thắng lợi.
Sau khi trải qua một phen dằn vặt, Hướng Noãn và Chu Vô Tâm ‘hưng phấn’ đi theo sau vị đại nương kia vào phủ: “Nhớ kỹ, từ nay về sau, các ngươi là người của phủ Cửu vương phủ! Cửu gia muốn gặp mặt các ngươi, nhanh nhanh đi vào đi.”
Nói xong, bà ta dừng bước trước một cách cửa, lại đem hai người Chu Vô Tâm, mạnh mẽ đẩy vào trong.
Lúc đôi mắt Chu Vô Tâm nhìn thấy bóng người màu vàng trong phòng, thì nàng lập tức nắm lấy cạnh cửa, không để vị đại nương sức lực như trâu bò kia đẩy vào trong, vẻ mặt đưa đám, nhỏ giọng kêu khóc: “Đại nương, nô tì muốn đi ngoài!”
Trương đại nương nhìn nàng khinh bỉ như đang nói ngươi rất không hiểu chuyện, sau đó mới quay sang nhìn Hướng Noãn, dặn dò: “Ngươi đi vào báo trước một tiếng với Cửu gia đi, ta dẫn nàng đi nhà xí.”
Nói xong, xách cổ áo Vô Tâm, lôi nàng đi về hướng ngược lại.
Chu Vô Tâm nặng nề thở ra một hơi, sau khi “đi ngoài” xong, mới chân chó chạy đến trước mặt Trương đại nương: “Đại nương, là ngài sắp xếp công việc sau này cho chúng nô tì sao?”
“Phí lời.”
“Cái kia, Trương đại nương, ngài có thể sắp xếp cho nô tì đến nơi không thể nhìn thấy Cửu gia được không?” Ánh mắt Vô Tâm sáng lấp lánh, chân thành nhìn đại nương, đề nghị.
“Hữm, tiểu cô nương ngươi thật kỳ quái. Người khác tới đây đều ước gì có thể ở gần chỗ Cửu gia, còn ngươi thì ngược lại, muốn đến nơi không thể nhìn thấy ngài.”
Nói giỡn sao, ở dưới mí mắt một tên lưu lanh như vậy, ai biết sẽ nảy sinh chuyện gì, vì vậy nàng tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy chính mình.
Nhất định không thể.
Nếu không, lúc nhìn thấy hắn, nàng chắc chắn sẽ bị hắn dọa đến lạnh run.
Chu Vô Tâm hít hít mũi, vô cùng chân thành nói: “Thật ra nô tỳ là một người không quá thích tranh giành, hơn nữa cũng từng thấy những chuyện bất đắc dĩ trong hậu viện những nhà quyền quý, cho nên, nô tì chỉ nghĩ muốn an phận làm một hạ nhân trong vương phủ, hầu hạ chủ nhân cho tốt mà thôi.”
Trương đại nương suy nghĩ một chút rồi đáp lời: “Được rồi, vậy ngươi đến phòng giặt, giặt quần áo đi.”
“Đại nương, ngài thật tốt. Cảm ơn đại nương.”
Cứ như vậy, Chu Vô Tâm đã được sắp xếp đến phòng giặt quần áo, bắt đầu sự nghiệp giặt quần áo của nàng.
Mà Hướng Noãn cao quý khác hẳn người khác cả về tướng mạo lẫn khí chất kia, sau khi gặp mặt Cửu gia, nàng đã bị hắn sắp xếp thành nha hoàn bên người, phụ trách bưng trà rót nước, gọi người, thông báo, làm chút việc nhỏ.
Hướng Noãn xoay Vô Tâm vòng vòng, hô to vui vẻ: “Ta thành công rồi, Vô Tâm, ta gặp được hắn rồi! Hôm nay hắn còn cười với ta nữa, hắn tươi cười với ta đấy! Hơn nữa, hắn thật dịu dàng… Thật sự quá mê người… Vô Tâm, ta thật vui vẻ, ta thật vui vẻ…”
“Ha hả, chúc mừng nhé…” Rồi lại âm thầm bổ sung trong lòng: Hài, số ta đến đâu cũng là mệnh lao lực.
Cuộc sống giặt quần áo của Chu Vô Tâm ở phủ Cửu vương đã bắt đầu như vậy.
…
Trong phòng giặt rộng lớn, chỉ thấy một bóng người nhỏ gầy, đứng bên cạnh một loạt chậu lớn chứa quần áo bẩn, cố gắng đứng thẳng nhưng vẫn nhịn không được run rẩy cả người.
“Đại nương, phủ ta lấy đâu ra nhiều quần áo như vậy?” Nhìn từng chậu quần áo như giặt không hết trước mặt, Chu Vô Tâm muốn khóc, hỏi.
Vẻ mặt Trương đại nương đưa quần áo đồng tình nhìn Chu Vô Tâm: “Cửu gia dặn dò, thời tiết mấy ngày nay rất tốt, nên để mọi người đưa hết quần áo không mặc, hay đã mặc qua đều đưa đến phòng giặt một lần. Vì vậy, quần áo lần này tất nhiên nhiều hơn bình thường rồi.”
“Nhiều quần áo như vậy, Đại nương, ngài để mình nô tì giặt thì phải giặt đến ngày tháng năm nào đây.”
“Không có cách nào, vốn cũng có mấy người nữa, nhưng Gia nói nếu đã mua thêm hai nha đầu, thì phải có chỗ sử dụng, vì vậy, đừng phí lời nữa, ngươi tiếp tục giặt sạch đi.”
Tên Cửu hoàng tử này quả thật khiến người ta rất chán ghét.
Nhìn bộ quần áo trong tay, Chu Vô Tâm tự động xem nó là khuôn mặt thiếu đòn của tên nào đó mà dùng sức chà, dùng sức giẫm, dùng sức đập, dùng sức vắt…
“Yo, không ngờ ngươi thích giặt quần áo như vậy đấy.” Không biết từ khi nào Ninh Liên đã xuất hiện sau lưng Vô Tâm, mắt nhìn thấy nàng dùng sức ‘hành hạ’ quần áo trong tay, lập tức cười ‘dịu dàng’ châm chọc.
Tay Chu Vô Tâm hơi ngừng, nhưng lại tùy tiện kéo lấy một bộ quần áo sạch sẽ, nhanh nhẹn trùm lên đầu mình, chỉ để lộ một đôi mắt, làm bộ không nghe, không thấy, tiếp tục cúi đầu giặt quần áo.
“Người đâu, đem ghế đến đây. Nơi này không khí trong lành, ánh mặt trời không tồi, bản vương muốn nghỉ ngơi ở chỗ này một chút.” Ninh Liên thấy Chu Vô Tâm che mặt không để ý mình, hơi ngẩn ra, tồi tiện đà ra lệnh cho bọn sai vặt đứng sau lưng hắn.
Chu Vô Tâm ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực trên đỉnh đâu, âm thầm khinh bỉ: Ngươi muốn sưởi đến lột da à.
Đúng là càng sợ cái gì thì lại càng phải gặp cái đó. Không phải nói chỗ này là chỗ không thể gặp được hắn sao, nhưng vì cái lông gì hắn lại chạy đến đây vậy.