Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chương 7: Chương 7




Nghênh Thu đi dọc trên hành lang trường, không ngừng hít sâu, mọi người đi qua tò mò nhìn bộ dạng thất thường của cô.

Cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mọi người cứ nhìn cô chằm chằm, giống như là người quái dị, chẳng lẽ phát hiện cô vừa mới bị làm nhục và thương tổn?

Thời điểm cô đi qua cửa sổ, đột nhiên ngừng cước bộ, nhìn trong cửa sổ thấy có một người con gái tóc tai bù xù điên loạn, mà trên mặt nước mắt như mưa rơi, hai mắt sưng to giống quả hạch đào.

Khó trách mọi người ánh mắt kinh hãi, bởi vì nước mắt không biết từ lúc nào đã tiết lộ bí mật của cô.

Nghênh Thu tiếp tục đi, cô muốn về nhà.

Cứ như vậy, cô một đường trở về nhà, đứng lặng ở cửa hàng tiện lợi phía trước, phát hiện đã bắt đầu buôn bán.

Nhà tôi chính là nhà của bạn, cô quả thật đã từng thích câu quảng cáo này, nhưng bây giờ biến thành một cảnh tượng khác.

Nhà này không còn là nhà của cô.

Chuyển phương hướng, cô bước một cách nặng nề hướng Quan gia đi đến.

Đó mới là nhà mình, bởi vì chủ nhân của ngôi nhà kia đã nói cho cô biết, anh không yêu cô.

Không yêu cô!

Sau khi về đến nhà, điện thoại cô đột nhiên vang lên.

"Con gái, là mẹ, con về nhà sao?

"Mẹ..." Vừa nghe giọng nói của mẹ, đột nhiên nước mắt cô rốt cuộc khống chế không được.

"Làm sao vậy? Con gái, như thế nào lại khóc ? Là ai bắt nạt con sao?" Mẹ cô nói được một nửa, điện thoại tựa hồ bị ngừơi cướp đi, không bao lâu, cô nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của chị lớn, "Thu Thu, Nhị vương gia đâu? Có người bắt nạt em, em có nói với cậu ta chưa? Cậu ta đã đáp ứng bọn chị, sẽ liều mạng bảo vệ em...

"Em..."

Điện thoại một lần nữa lại bị người cướp đi, "Là anh rể đây."

"Anh rể... Ô..."

Đau lòng uỷ khuất cô khóc to lên, khóc đến tất cả mọi người tan nát cõi lòng.

Điện thoại lại bị cướp đi, cô nghe được chị kế thở phì phì quyết định, "Em gái, chúng ta sẽ nhanh về nhà."

"Đúng!" Một tiếng vang dội truyền tới tai Nghênh Thu, cũng phần nào an ủi trái tim khổ sở của cô, đồng thời cũng gọi một chút lý trí trở về.

"Chị, mọi người đang ở nơi nào?"

"Mọi người ở... Ai Cập, sao?" Bên người cô mọi người gật gật đầu, "Dù có ở chân trời góc biển, mọi người sẽ ngay lập tức trở về."

"Không cần! Em chỉ là rất rất nhớ mọi người mà thôi, không có chuyện gì đâu!"

"Phải không?"

"Đúng vậy, nhớ giúp em mang một ít cát Ai Cập trở về."

"Được rồi."

Hàn huyên vài câu với những người thân yêu của mình, Nghênh Thu mới miễn cưỡng buông điện thoại, sau đó cũng không mở đèn đi trở về căn phòng trước kia của mình, vùi đầu vào chăn bông ấm áp chốn trong đó, nước mắt không nén được chậm rãi rơi xuống.

Không yêu cô, cô mới không yêu anh. Nghênh Thu tức giận nghĩ, nhưng không biết tại sao mình còn như vậy khóc không chịu thua kém.

Khóc khóc, lại không nhất định vì anh mà khóc, cô cũng có thể vì người thầy đáng thương vô tội chịu liên lụy mà khóc! Cũng có thể vì mình hiện tại đã đói bụng cũng không nấu cơm mà khóc!

Dù sao mặc kệ như thế nào, cô chính là sẽ không thừa nhận mình vì kẻ bạc tình kia, bị đàn ông phụ lòng mà khóc.

Tối hôm đó không ai đến tìm cô, nước mắt hoen mi ngủ say đến hừng đông, mãi cho đến khi cô tỉnh lại cũng đều không có...

* * * * * *

Không biết ngủ qua bao lâu, Nghênh Thu chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt cơ hồ không mở ra được, cước bộ có chút không xong hướng phòng tắm mà đi.

Có lẽ khóc quá nhiều nên đầu có chút khó chịu!

Rửa mặt xong, cô phát hiện ánh mắt mình đỏ đến kỳ cục, một đôi mắt to ngập nước giờ phút này trở nên đáng sợ.

Ngoài ra, khóc rống một hồi, đầu đương nhiên sẽ đau, đầu của cô giống như bị đập vỡ.

Vệ sinh cá nhân xong, cô trở về phòng mở tủ quần áo lấy đồng phục để mặc, lại phát hiện đồ của mình đều bị Nhị vương gia mang đến phủ của anh.

Xem ra cần phải có thời gian để lấy về.

Cô thở dài một hơi, hình như không có hơi sức để tức giận đành trở lại giường ngồi, sau đó nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.

Giờ này lên lớp cũng đã trễ.

Hơn nữa, hôm nay có tiết ngữ văn, nhất định sẽ gặp phải Nhị vương gia, tốt hơn là không nên đi.

Chợt nhớ đến thầy giáo, trong lòng nghĩ, không biết bệnh thầy có nặng lắm không?

Được rồi! Hôm nay nghỉ một ngày, dù sao cô chưa từng nghỉ học, phải đi an ủi người bị trọng thương một chút.

Tuy thầy ấy không biết vì cô mà bị thương, nhưng cô biết, dựa vào cảm giác áy náy, cô nhất định phải đi gặp.

Cô nhanh chóng xuống giường thay đồ, suy nghĩ cũng không thể hai tay trống trơn mà đi thăm bệnh nhân?

Trước đây trong giờ học nấu nướng có dạy làm chocolate, do nhân dịp lễ tình nhân các nữ sinh muốn làm vì thế giáo viên đã đích thân hướng dẫn, mặc dù cô không có cơ hội cũng không có đối tượng để tặng, tuy nhiên cô làm cũng có thể được xem là ăn ngon.

Vậy làm ít chocolate đi!

* * *

Buổi tối Nghênh Thu trở về nhà, cô nhịn không được hướng cửa hàng tiện lợi quan sát, phát hiện buôn bán rất tốt, nhưng phía sau phủ của anh lại một mảnh đen như mực.

Xem ra, anh chưa về nhà...

Quên đi, anh không yêu mày, mày còn quan tâm anh làm gì? Nghênh Thu ở trong lòng âm thầm chửi mình không chịu quên anh đi.

"Thật kỳ lạ, nhà của em là miếu thờ sao?" Người đàn ông bên cạnh thanh âm ôn thuần như gió mùa xuân, đủ để an ủi một người tâm không an tĩnh.

"Không phải, do kiến trúc sư chuyên về giả cổ xây nên." Nghênh Thu nhẹ nhàng trả lời.

"Thật sự là không sai, nếu có thể, thầy cũng muốn có một căn nhà giống vậy để ở."

Nghênh Thu xoay đầu lại nhìn thầy giáo cười rất vui vẻ, phát giác lại có thể gặp gỡ người đàn ông ôn nhu như vậy, cùng thầy ấy nói chuyện thực không áp lực.

Thầy ấy kỳ thật không biết ai đánh mình? Vì sao bị đánh? Chỉ đơn thuần tưởng mình đắc tội học sinh nào mới có thể bị đánh, Nghênh Thu cũng ý tứ không nói ra là bởi vì cô hại thầy bị thương.

Làm thế nào cô có thể nói ra được?

Cho nên cả một ngày hôm nay cô tận lực an ủi thầy ấy, cũng nhằm làm giảm bớt tội lỗi của mình.

"Thầy, thầy thật sự không nghĩ là sẽ quay về trường tiếp tục dạy học sao?"

Chẳng lẽ bị đánh doạ đến sợ hãi? Nhị vương gia này thật sự là làm quá, đem một giáo viên đang dạy tốt đánh đến bỏ chạy.

"Thầy sẽ quay lại! Nhưng không phải lúc này, thầy đã quyết định cùng bạn gái ra nước ngoài học chuyên sâu."

"Em mỗi ngày sẽ chúc phúc thầy, đều ghi tạc trong lòng lời nói của thầy."

"Đương nhiên rồi! Em là đệ tử tốt mà thầy thu nhận, đương nhiên mỗi ngày phải đem lời dạy bảo của thầy ghi tạc trong lòng."

"Vâng! Em vĩnh viễn cũng sẽ không quên thầy."

"Thầy cũng vậy vĩnh viễn cũng sẽ không quên em..." Nói được một nửa, sắc mặt người đó đột nhiên có chút trắng xanh.

"Thầy sao vậy?"

"Thầy có cảm giác như bên ngoài cửa sổ đang mở ra kia xuất hiện bộ mặt hung thần ác sát, có phải là ảo giác của thầy hay không?"

Nghênh Thu quay đầu nhìn liếc mắt một cái, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Là tìm em, thầy, thầy chờ đợi ngay sau khi em đóng cửa xe lại liền lập tức rời đi."

"Vì sao?"

"Nghe lời em sẽ không gặp rắc rối." Cô cũng không hy vọng thầy của mình khi xuất ngoại, mang nhiều vết thương trên máy bay.

Nghênh Thu hít sâu một hơi, vừa xuống xe liền đi ngăn chặn người đàn ôngkia, "Anh không thể đi qua.”

Người đó vốn định xuống xe làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại thấy Nghênh Thu liều mình vẫy tay gọi mình đi, mà người đàn ông kia thoạt nhìn giống thuốc súng, lại tựa hồ sẽ không thương tổn cô, ngược lại, có vẻ như là muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Vì tránh cho lắm hiểu lầm, người đó cũng chỉ biết rời đi trước.

Nhìn thấy xe rời đi, thầy đã an toàn, Nghênh Thu mới dùng sức đẩy Lan Khang ra, "Anh rốt cuộc định làm gì?"

Lan Khang lạnh lùng đứng ở trước mặt trừng mắt nhìn cô, ở trong bóng đêm mái tóc đen của anh bị gió thổi loạn, ánh mắt đỏ ngầu hiện đầy tơ máu, xem ra cả buổi tối anh không hề ngủ.

Dù sao, không liên quan đến cô, bởi vì anh đã nói không yêu cô.

"Em hôm nay dám bỏ học?"

A! Người này mới đi dạy thay thầy ấy có mấy ngày mà giọng nói cũng đã ra vẻ giáo viên.

"Tôi cảm thấy cơ thể mình không thoải mái, hơn nữa đồng phục của tôi lại ở nhà anh, chờ một chút tôi đi lấy trở về." Cô lãng tránh nói, sau đó cúi đầu muốn lướt qua anh, nhưng anh lại nhanh hơn nắm lấy cổ tay cô, không cho cô rời đi.

"Em có biết bổn vương lo lắng bao nhiêu hay không? Em phải biết rằng hiện nay bên ngoài an ninh không được tốt, gọi điện thoại cũng không thấy em trả lời, đến nhà mẹ em cứ tưởng em ở đó."

"Tôi đi gặp thầy mình."

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là đi tìm cái tên đó rồi, bởi vì không thừa cơ hội này đi gặp người tình mà em yêu đơn phương, thì phải chờ tới khi nào?"

Cô không nói gì, xoay người muốn rời khỏi, nhưng chỉ vài bước lại bị anh bắt lấy cổ tay, ngang ngạnh kéo vào trong lòng anh.

Lúc này, anh mới chú ý tới vết thương trên tay cô, ánh mắt anh vừa sắc bén vừa ghen tị nhìn cô, "Bị thương? Làm sao để bị thương?"

Rõ ràng rất lo lắng, rất muốn biết cô tại sao bị thương, rõ ràng chính là đau lòng, cũng rất sợ hãi lộ ra chân tướng sự thật, cảm xúc mâu thuẫn ở trong lòng anh thực rối bời.

"Tôi làm chocolate tặng thầy ấy, không cẩn thận làm tay bị thương." Bị anh dùng sức nắm, câu trả lời của cô đúng là lòng dạ ác độc, hưởng thụ khoái cảm trả thù.

Đã từng nói không yêu cô tại sao phải giả vờ quan tâm? Chẳng lẽ anh sợ người đàn ông khác sẽ thay thế vị trí của anh sao?

Không! Không có khả năng thay thế, bởi vì anh tuy là người đàn ông đáng giận, chưa kể đến có thể dễ dàng đã thương lòng cô, cũng chỉ có anh.

"Bổn vương còn tưởng em cách biệt nhà bếp đã rất lâu!"

"Anh không biết vì người mình để ý mà vào bếp, cho dù có làm mình bị thương cũng là hạnh phúc."

"Có lẽ bổn vương nên nếm thử tay nghề của em, em thay bổn vương nấu vài món đi, tôi là chủ nhân không nhất thiết nấu cho em ăn."

"Tôi không nấu." Cô rất nhanh cự tuyệt.

Cái gì? Vì một người đàn ông khác làm chocolate đến nỗi tay bị thương cũng không sợ đau, nay vì anh nấu một bữa tối lại nói sẽ không?

Kẻ lừa đảo nhỏ nhắn này miệng đầy nói dối.

Kẻ lừa đảo nhỏ nhắn này lừa gạt tình cảm của anh.

Kẻ lừa đảo nhỏ nhắn này làm anh vừa yêu vừa hận.

"Em..." Lúc này trong đầu anh có loại suy nghĩ kích động muốn bóp lấy cổ cô.

"Tự anh nói không quan tâm tôi, vì sao tôi phải quan tâm anh? Chẳng lẽ anh đang nói dối?" Cô lên án anh, lấy lời nói của anh để đối phó anh.

"Bổn vương không yêu em thì sao? Bổn vương có thể không yêu em nhưng vẫn có thể chiếm giữ em, bổn vương có thể không yêu em nhưng vẫn có thể khống chế em, bổn vương có thể không yêu em nhưng vẫn có thể khiến em muốn tôi, thậm chí bổn vương còn có thể để em nói ra em yêu tôi."

Ra vẻ như không cần món đồ chơi yêu thích nữa, nhưng cũng không cho phép người khác có được, vẻ mặt khi nói cùng giọng điệu của anh làm tâm cô càng đau đớn.

Người đàn ông ích kỷ lại bá đạo này, rốt cuộc muốn thương tổn mình tới bao sâu mới cam nguyện?

"Tôi không có khả năng yêu anh." Tuy là nói như vậy, nhưng cơn đau ở tim vẫn âm ỉ, máu từ từ rỉ ra đau đớn.

Đây là lời nói dối, bị cô lấy ra trở thành vũ khí công kích lại anh, nhưng cũng đâm ngược lại chính mình.

Đôi mắt tăm tối của anh lóe ra tia nộ khí, các cơ hàm co giật giận dữ, "Có lẽ chúng ta phải đi xác minh xem rốt cuộc ai nói mới là thật."

Không để ý ánh mắt của người khác, anh mạnh mẽ ôm lấy cô, sau đó hướng phủ nhị vương gia mà đi.

Nghênh Thu có thể kêu lên, nếu cô không sợ mất mặt mà kêu..., hơn nữa ở khoảng cách này, cô thấy được biểu hiện trên mặt anh, phát hiện anh hi vọng cô kêu thật to, tốt nhất là càng lớn càng xôn xao thì càng tốt, ít nhất khi anh cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt cô nói cho cô biết, anh hiện tại không sợ mất thể diện... Không! Phải nói là từ lúc anh mới bắt đầu đã không sợ mất mặt, không sợ bất luận kẻ nào biết quan hệ của bọn họ, bởi vì anh là như thế mãnh liệt tham muốn giữ lấy, hận không thể nói cho toàn bộ thế giới cùng biết cô là người phụ nữ thuộc về anh.

Trước đây vì muốn trấn an cô anh sẽ nhường nhịn tất cả, nhưng hiện tại không cần phải làm điều đó.

"Buông tôi ra!" Cô yếu ớt chống chọi, vẫn như cũ bị anh bá đạo đặt trên giường lớn.

Từ lần đầu tiên bị anh giữ lấy, cô đã có ý định sẽ không bao giờ nằm trên đây lần nữa, bây giờ cô bị anh đặt lên đó, cảm giác như đêm đầu tiên vẫn là hoảng hốt lúng túng.

Tuy nhiên, cô không muốn chống lại, bởi vì với người đàn ông trước mặt làm như vậy, chính là sẽ làm anh càng thêm đắc ý, mà cô có thể vì giãy dụa, không cẩn thận còn bị anh vô tình làm trọng thương.

Nhìn thấy cô không phản kháng, nghĩ đến cô cam chịu khuất phục rồi, anh cúi xuống hôn tới tấp khắp mặt cô, một cái so với một cái còn cẩn thận hơn, còn chăm chú hơn, mãnh liệt hơn, giống như là muốn ở trên người cô để lại càng nhiều ấn ký của anh càng tốt.

Nhưng mà, rất nhanh, cô không phản ứng lại hoàn toàn chọc giận anh, anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô liều mạng chống đối anh, lửa giận trong đáy mắt anh thiêu đốt nóng cháy.

Anh phẫn nộ, vẻ mặt chính là như vậy, nhưng cô bất ngờ phát hiện mình không hề sợ hãi.

Bởi vì chuyện làm cô sợ hãi nhất đều đã xảy ra, cô đã phải đối mặt với số mệnh bị bỏ rơi, tại sao phải sợ hãi không có dũng khí, chính mình thành thật nói ra cho người đàn ông này biết.

"Em tính làm cá chết nằm ở trên giường?"

"Có lẽ kỹ xảo của anh đã làm tôi quá ngán." Cô không kiêng nể gì đáp lại.

Lông mày của anh nhướng cao, như là không nhìn thấy Quan Nghênh Thu.

Không quan trọng, anh đã rất kinh ngạc, phải để anh biết rằng nô lệ nếu đã bị đàn áp một thời gian dài cũng sẽ chiến đấu phản kích.

Anh không thể vĩnh viễn làm vương gia cả đời.

"Phải không? Bổn vương nếu không làm tốt một chút, thật đúng là sẽ bị em xem thường."

"Anh không cần cố gắng, bởi vì anh dù bộ dạng thế nào, so ra cũng kém người tôi yêu trong lòng."

Sắc mặt của anh hơi hơi trắng bệch, đôi mắt đen híp lại, sau đó dường như có sự sợ hãi nào đó ép hỏi, "Em cùng anh ta trên giường rồi?"

"Đúng vậy, hơn nữa anh ấy đối với tôi rất ôn nhu săn sóc, tuyệt không thô lỗ làm đau tôi... A!"

"Nói dối, em đang nói láo bổn vương!" Anh một phát tóm được cổ áo của cô, làm cô sắp không thể hô hấp.

Muốn chấm dứt cãi nhau với anh, nhưng không hiểu sao miệng của cô lại khống chế không được, trong lòng dường như có giọng nói ma quỷ xui khiến cô đừng có ngừng, phải để anh nếm thử tư vị bị phản bội, bị thương tổn, bị vứt bỏ.

"Tôi và anh ấy cả ngày hôm nay đều là ở cùng một chỗ, anh ấy hôn tôi ôn nhu, để cho tôi cảm nhận được mình chính là người phụ nữ trân quý nhất trên thế giới, không giống anh cao ngạo tự đại chiếm giữ tôi sau đó vứt bỏ như đồ chơi, cùng anh ấy một chỗ, tôi đạt đến khoảnh khắc trước nay chưa từng có, cùng một chỗ với anh chính làm cho tôi đau đớn, một chút cao trào vui sướng đều không có..."

"Câm mồm!"

"Có lẽ tôi cũng nên mời thầy ấy cùng đi đến phòng rửa mặt chúng ta thân thiết lần trước, ở trong đó hưởng thụ lạc thú yêu đương vụng trộm này, tôi tin tưởng anh ấy so với anh có thể lợi hại hơn nhiều... A!"

"Người phụ nữ chết tiệt."

Không nên kích động anh, vương gia cao cao tại thượng này bị chọc giận, cả người cô giống như búp bê bị anh ôm lấy, sau đó anh thô bạo xé nát chiếc váy trên người cô.

"Đừng... Buông..." Cô giãy dụa nắm lấy cánh cửa, lại bị anh một phen kéo đi, tiếp theo cả người bị ôm vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm.

Nghênh Thu đứng dậy định đào tẩu, lại bị anh cầm vòi hoa sen phun nước vào lạnh như băng.

"Đừng... Lạnh quá..."

"Rửa đi, đem mùi người đàn ông khác trên người em rửa sạch đi!" Như dã thú đang bị thương anh phát ra tiếng gầm nhẹ chấn động với cô.

"Không cần." Cô giãy dụa né tránh dòng nước lạnh như băng, nhưng anhvẫn như cũ tàn nhẫn vô tình dùng nước phun cô.

"Nơi này anh ta có chạm qua sao?"

Dòng nước từ vòi hoa sen hướng vào ngực cô, lạnh như băng thiếu chút nữa khiến trái tim cô gần như mất cảm giác.

"Không cần..." Cô hai tay ôm thật chặc lồng ngực mình.

"Là nơi này?"

Anh tàn nhẫn tách hai chân cô ra, nước lạnh như băng trôi giữa hai chân cô, cảm giác nhục nhã khiến cô sống không bằng chết.

"Lý Lan Khang, tôi hận anh."

"Em hận tôi? Tôi mới là người hận em hơn, tôi nhìn sai con người của em, tôi nghĩ em đơn thuần thiện lương, không nghĩ tới em sau khi nếm thử tư vị người đàn ông liền thay đổi người khác. ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Tôi cho em biết, em đời này chỉ có thể thuộc về một mình tôi, tôi không cho phép trên người em lây dính mùi đàn ông khác."

Lòng đố kị làm cho anh mất đi bình tĩnh, cô cố ý tạo ra hiểu lầm làm cho anh cũng mất đi ôn nhu, ý chí sắt đá anh thầm nghĩ đem cô quay về, trả lại Quan Nghênh Thu trước cái kia chỉ thuộc về một mình anh.

Vì sao luôn như vậy đả thương tim của anh? Chẳng lẽ anh đối với cô còn chưa đủ?

Vì sao luôn muốn phản kháng anh?

Vì sao luôn thích người đàn ông bên ngoài kia?

Vì sao luôn keo kiệt với anh dù chỉ một nụ cười?

Vì sao không thể thương anh?

"Đừng... Tôi lạnh quá..." Cô nhịn không được bật khóc, thân mình cuộn tròn liên tục né tránh, nhưng như thế nào cũng trốn không được dòng nước lạnh như băng kia, như thế nào cũng trốn không được anh tàn nhẫn, như thế nào cũng trốn không được anh nhẫn tâm.

Có ai tới cứu cô?

Lan Khang bất ngờ phát hiện trong bồn tắm Nghênh Thu sắc mặt tái nhợt thực nghiêm trọng, nằm đó bất động, thân mình ướt đẫm, tóc ướt bết vào khuôn mặt tím tái vì lạnh, giống như chết...

Trời ạ! Anh đã làm gì?

Anh dường như từ trong thế giới điên cuồng đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ném bỏ vòi hoa sen trong tay, vươn tay ôm cô thật chặc, "Bé con, bé con, em tỉnh lại cho tôi!"

Ngay lúc anh hoảng loạn ôm cô đưa đến bệnh viện thì nghe được một tiếng gầm từ phía sau.

"Lý Lan Khang, đây chính là chuyện tốt mà đệ đã làm sao?"

Lan Khang một thân ướt đẫm, chật vật ôm Nghênh Thu đang hôn mê bất tỉnh

trong lòng, thần sắc hốt hoảng nhìn anh mình.

“ Đệ đã hại chết cô ấy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.