Vương Gia Phúc Hắc

Chương 42: Chương 42: Anh là tất cả của em




"Tổ mẫu, lúc ấy Hoàng Thượng yêu cầu Dự vương cưới biểu muội của Dự vương, Trác Quân quận chúa, Vương gia không đồng ý, nói là đã có thê tử ở nhà, hơn nữa cả đời chỉ thấy một thê. Hoàng Thượng mắng người bất hiếu, nói: Trong hoàng thất, không thể có tư tình nhi nữ, đừng nói gì đến con lấy một người, điều con nói quả thực vớ vẩn. Từ nay về sau, không chỉ có chính phi, phải nạp sườn phi và vô số cơ thiếp, Nhan Sắc Sắc có tư sắc gì để con thích? Hoàng Thượng nói như vậy." Hà Kì kể lại.

"Vương gia nói thế nào?"

"Vương gia nổi giận, hành lễ, bình thản nói: Con đã lập lời thề, cả đời này, nếu lấy ai sẽ vĩnh viễn yêu người đó, cả đời không phụ, nếu phụ hoàng cố ý như thế, con cũng không còn cách nào khác, nếu người muốn nhìn biểu muội cả ngày rơi lệ thì cứ theo ý người, con cũng không có cách nào khác!"

"Sau đó thì sao?" Hà phu nhân nhướng mày.

"Sau đó, Hoàng Thượng nói: Nếu không cưới Trác Quân, trẫm cũng chỉ đành giết Nhan Sắc Sắc. Vương gia biến sắc, quỳ sụp xuống van cầu Hoàng Thượng: Nếu muốn giết Nhan Sắc Sắc, hãy giết con trước. Vậy là Hoàng Thượng ra lệnh cho con đâm Vương gia." Nói xong, cúi đầu .

Hà phu nhân thở dài, "Khó thấy được người như Vương gia, trọng tình trọng nghĩa, chỉ tiếc, chẳng lẽ. . . . . . Vương gia cố ý . . . . . ." Nói đến đây, mắt bà trợn trừng. . . . . .

"Tổ mẫu. . . . . . Tổ mẫu? Sao lại là Vương gia cố ý ?" Hà Kì hỏi.

". . . . . . A? Không có gì. . . . . . Không có gì. . . . . ."

Hốt hoảng, miệng không biết nói gì nữa, sau đó ly khai. Còn một mình Hà Kì quỳ gối trước mặt tổ tông, thầm mắng Sở Dạ ngoan độc. Bắt y chịu tiếng xấu thay cho người khác.

"Sở Dạ, tôi đến để nói với anh, tôi không đi, vô luận anh đến đâu, đời này kiếp này anh đều là người của Nhan Sắc Sắc tôi, tôi phải nhìn thấy anh, buộc anh lại một chỗ!" Nhan Sắc Sắc không thèm để ý những người ngăn cản, chạy đến trước mặt Sở Dạ, ‘khóc lóc om sòm’.

Bộ dáng thật đúng kiểu một người đàn bà chanh chua, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng, như đang tuyên bố Sở Dạ là đồ vật của nàng.

Sở Dạ đang uống thuốc, nghe Nhan Sắc Sắc nói những lời này, thiếu chút nữa bị sặc, sao lại có cảm giác hắn là một thứ đồ gì đó? Nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của nàng, lại vương nét ngượng ngùng, cười vẻ xấu hổ, tay bỗng run lên, đánh rơi chén thuốc xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.