Vương Gia Phúc Hắc

Chương 20: Chương 20: Người chết kỳ lạ




Nhan Sắc Sắc không dám dừng lại, vội vàng chạy vào phủ.

Bên trong phủ không hề náo nhiệt, mấy gia đinh quét lá rụng trong phòng không buồn nâng mí mắt, một ít nha hoàn bận rộn chuẩn bị tang sự, bước vào phòng trong nhìn thấy Nhan Ngọc quỳ trước linh cữu, che mặt khóc.

Sở Dương đỡ Nhan Ngọc, nhẹ giọng an ủi.

"Cha. . . . . ." Nhan Sắc Sắc bước tới cúi đầu vấn an, Nhan lão gia chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt kín đáo thở dài: "Đứng dậy đi!"

Nhan Sắc Sắc nhìn cha, đột nhiên cảm thấy ông đã trở nên già nua đi nhiều, hai hàng tóc mai bạc trắng, đuôi mắt cũng đầy nếp nhăn. Trên người mặc một chiếc áo xô xám trắng.

"Nhan Sắc Sắc!"

Nhan Sắc Sắc nhíu mày nhìn Nhan Ngọc, nghĩ thầm, cô lại muốn gì đây?

"Ngươi tới làm gì? Chế giễu sao? Ta nói cho ngươi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!" Nhan Ngọc phẫn nộ hét, dáng vẻ dịu dàng dễ bảo hàng ngày đã biết mất, cũng không còn sự ngạo mạn hay bộc lộ với Nhan Sắc Sắc, trông cô ta vô cùng tiều tụy, gương mặt tràn đầy nước mắt, tóc tai hỗn độn.

"Chế giễu?" Nhan Sắc Sắc cảm thấy ngược đời, "Cô cho rằng chỉ có cô là người Nhan phủ sao? Chẳng lẽ tôi không phải họ Nhan?"

Dù sao cũng là Nhị phu nhân Nhan phủ, Nhị nương của Nhan Sắc Sắc, bà mất, nàng có thể không đến?

Nhan Ngọc nhào vào người Viên Trân Châu, khóc lớn.

Viên Trân Châu nằm bất động, môi đỏ như máu trên làn da trắng nhợt, đã được trang điểm, nhìn mặt và thân thể vẫn còn chưa cứng hẳn, có lẽ vừa mất cách đây hai canh giờ.

"Được rồi, đừng gây sự nữa." Nhan lão gia nhìn Nhan Sắc Sắc và Nhan Ngọc, quát lên kịch liệt.

Nhan Ngọc trừng mắt nhìn Nhan Sắc Sắc rồi mới cho qua.

Nhan Sắc Sắc nhìn thi thể, bất giác cảm thấy người Nhị phu nhân hơi kỳ lạ. Trên cổ và mặt Viên Trân Châu có dấu vết máu tụ bầm đen nhưng tay lại trắng nhợt, ngả màu xanh đen.

"Tang sự làm thật đơn giản, mời các vị đại thần trở về đi!" Nhan lão gia phân phó với quản gia. Nói xong thì bỏ về phòng.

Nhan Ngọc vẫn canh giữ ở bên người Nhị phu nhân không rời, Sở Dương không muốn giúp cô ta, nhưng cảm thấy không đi theo thì cũng không phải, thấy Sở Dạ cũng không đến, bỏ mặc Nhan Ngọc, đi chơi.

o0o

Lời tác giả: Thật có lỗi, gần đây trong nhà hơi bận bịu, tôi sẽ cố gắng viết thêm !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.