Gần như ngay lúc bầu trời vừa lộ ra tia sáng rạng đông đầu tiên, Ấn Hoan đã tỉnh giấc.
Giống như mọi ngày, nàng nhanh chóng cầm xiêm y trên giá áo lên thay, sau đó
ngồi trước bàn trang điểm, chải vuốt mái tóc dài, khi cây lược gỗ vừa
xuyên qua mái tóc, thì một giọng nói trầm thấp, bỗng dưng lại vang lên
bên tai —— từ nay về sau, ta và nàng vĩnh viễn không xa rời.
Đặt
lược gỗ xuống, nàng sững sờ xoa xoa hai tai, giống như còn có thể cảm
nhận được hơi thở nóng bỏng và ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn khi
nói những lời ấy.
Gương mặt tinh tế như được điêu khắc, nhỏ nhắn
như được mài giũa bên trong gương đồng chợt nổi lên hai rặng mây đỏ,
nàng cắn môi dưới, không kiềm được mà mất hồn. Không xa rời? Nghĩa là
không chia lìa ư? Nhưng tạm thời nàng cũng không có ý muốn rời đi, trừ
phi đến lúc hắn qua khỏi kiếp nạn, bình yên vô sự rồi, nàng mới có thể
trở về Tiếu Tiếu cốc phục mệnh, nhưng tới lúc đó, hắn cũng phải lấy vợ
rồi nhỉ? Nhớ tới yến tiệc chọn vợ sắp đến, Ấn Hoan không khỏi sửng sốt.
Đúng vậy, hắn cũng sắp lấy vợ, sao còn phải giữ nàng đây?
Vì sao còn phải nói ra câu nói giống như lời thề hẹn kia?
Vĩnh viễn chẳng xa rời —— trên thực tế, một ngày nào đó, bọn họ vẫn phải chia lìa. . . . . .
"Tỷ nghĩ Hoan Hoan tỉnh chưa?"
Bên ngoài, chợt truyền đến tiếng thì thầm, cắt đứt suy nghĩ của Ấn Hoan.
"Ngu ngốc, phải gọi là tiểu thư, còn nữa, chúng ta là nô tỳ đó." Bên ngoài
lại truyền đến động tĩnh, đó là giọng Đoàn Đoàn, nàng nhận ra được.
Không chần chờ, Ấn Hoan lập tức đứng dậy mở cửa phòng ra.
Trên hành lang gấp khúc xa xa, quả nhiên xuất hiện bóng dáng tỷ muội Đoàn Viên, tay hai người bưng đồ, đang nhỏ giọng tranh cãi.
"Nhưng trước kia, muội đều gọi nàng ấy như vậy mà." Viên Viên không phục hét nhỏ.
"Trước kia là trước kia, bây giờ không cho gọi như vậy!" Đoàn Đoàn ra vẻ cụ non mà chỉ trích.
"Hoan Hoan cũng đâu nói không cho."
"Muội không có hỏi nàng, làm sao biết nàng không nói là không cho." Đoàn Đoàn dương dương tự đắc nói, hoàn toàn không chú ý tới, chính mình cũng
không gọi là tiểu thư.
Nghe được cuộc đối thoại đáng yêu kia, Ấn Hoan không nhịn được mỉm cười, tạm thời quên đi ưu sầu.
Mắt thấy hai tỷ muội càng cãi càng hăng, nàng liếc nhìn về phía phòng ngủ
của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, sau đó bước nhanh về phía hai người. "Sao lại
tới đây?" Nàng cũng hạ thấp giọng.
"Hoan Hoan!" Vừa thấy Ấn Hoan, hai tỷ muội lập tức quên cãi vả, hai người nở nụ cười thật tươi, nhanh
chóng tiến tới bên người nàng. "Là Vương gia bảo chúng ta đến đấy!" Hai
người rất có tinh thần lớn tiếng tuyên bố.
"Hắn đã dậy rồi hả ?" Ấn Hoan vội vàng liếc nhìn phòng ngủ cách đó không xa, nàng không nghe thấy động tĩnh.
Nhìn thấy động tác của nàng, hai tỷ muội lúc này mới nhớ tới chỗ ở của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ở ngay bên cạnh, vội vàng khẩn trương trốn ra phía sau
nàng.
Vào phủ hơn nửa năm, mặc dù họ không thường gặp Vương gia,
nhưng trong ấn tượng, Vương gia luôn là người uy nghiêm, khí thế khiếp
người kia khiến người ta không tự giác được mà khẩn trương, cho nên bọn
họ rất sợ Vương gia! "Không phải, là đêm qua Vương gia căn dặn đại
nương, muốn chúng ta sáng nay tới tìm ngươi." Hai tỷ muội vội vàng hạ
thấp giọng nói đến mức nhỏ nhất.
"Tìm ta hả?"
"Ngài ấy muốn chúng ta đưa điểm tâm sáng tới." Viên Viên giơ hộp cơm trong tay ra.
"Còn trang điểm, ăn mặc cho ngươi nữa." Đoàn Đoàn cũng giơ hòm gỗ lớn trong
tay ra, về việc mình kiên trì muốn gọi là tiểu thư thì đã quên sạch
trơn.
"Vì sao phải trang điểm ăn mặc?" Ấn Hoan hoang mang hỏi.
Kể từ khi thay đổi thân phận, hắn từng nói muốn phái người đến hầu hạ
nàng, nhưng nàng có thói quen tự mình làm, cho nên đã khéo léo từ chối ý tốt của hắn, sao đột nhiên hôm nay lại. . . . . .
"Hoan Hoan
không biết sao?" Hai người nháy mắt to. "Hôm nay Hoàng thượng đưa rất
nhiều phu nhân tương lai vào phủ, cho nên trong phủ sẽ có rất nhiều
khách đến, sáng sớm đại nương còn bảo mọi người phải đặc biệt để ý nữa
đấy." Hai tỷ muội hào hứng nói ra nguyên nhân, tràn đầy chờ mong đối với việc trọng đại sắp diễn ra. Ấn Hoan thì vô cùng sửng sốt.
"Tiệc
chọn vợ……….. Không phải đã quyết định sau này mới diễn ra sao?" Nàng
gian nan mở miệng, tâm tình trong phút chốc đã trở nên nặng nề. "Diễn ra trước thời hạn rồi, tối hôm qua Hoàng thượng đã phái người tới thông
báo, cho nên sáng sớm Tổng quản và đại nương đã vội sai mọi người hỗ trợ đấy." Vừa nói, hai tỷ muội vừa vây quanh Ấn Hoan, vui vẻ trở lại phòng. "Hoan Hoan muốn dùng bữa sáng trước, hay là trang điểm trước đây?"
"Ta không muốn ăn." Nàng lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt .
Hai tỷ muội lại không phát hiện điều gì không đúng, chỉ cho rằng nàng “tạm
thời” không muốn ăn, vì vậy liền tranh thủ đặt phần ăn dành cho hai
người qua một bên.
"Tốt, vậy trang điểm trước, đợi Vương gia dậy, sẽ ăn cùng Vương gia." Hai tỷ muội rất nghe lời, lập tức đưa Ấn Hoan
đang mất hồn mất vía ra sau bình phong, đồng thời cũng mở cái rương gỗ
trước đó đã nhận từ tay Tổng quản ra.
"Oa!" Vừa mở rương gỗ, hai
tỷ muội lập tức phát ra tiếng hô vui mừng. "Hoan Hoan mau nhìn, có rất
nhiều quần áo đẹp đó! Ngươi thích bộ nào?"
Không đợi Ấn Hoan trả
lời, hai tỷ muội đã sớm hưng phấn tới nỗi đem từng bộ xiêm y mà ướm thử
lên người nàng, cảm thấy bộ nào cũng đều thích hợp với nàng.
Những bộ xiêm y xinh đẹp kia, tựa như là đặc biệt may cho Ấn Hoan.
Mỗi bộ đều có hoa văn rất thanh lịch, vải vóc nhẵn mịn, kĩ thuật thêu lại
khéo léo tuyệt vời, tất cả đều cho thấy giá trị bất phàm của chúng.
Vuốt ve xiêm y đẹp đẽ thanh lịch kia, hai tỷ muội không ngừng thán phục, nhưng cũng không quên muốn giúp Ấn Hoan sửa soạn.
Phát hiện vẻ mặt Ấn Hoan từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, hỏi mấy câu
cũng không đáp lại, hai tỷ muội tưởng nàng còn buồn ngủ, không dám làm
ồn nàng, chẳng thể làm gì khác hơn là tự tiện lựa chọn cho nàng bộ váy
dài Nguyệt hoa.
Bộ xiêm y này có màu hồng trân châu nhàn nhạt,
trang nhã mà tươi đẹp, màu sắc lẫn ý vị đều rất hợp với màu da và phong
cách của Ấn Hoan, mà khiến họ kinh ngạc, còn bởi vì trên áo ngắn và vạt
váy đều được thêu hoa tinh xảo, chỉ cần bước về phía trước, hoa kia sẽ
lay động theo mép váy, thoạt nhìn cực kì đẹp mắt! Hai người ba chân bốn
cẳng, rất nhanh đã thay xong xiêm y cho Ấn Hoan, nhìn Ấn Hoan xinh đẹp
đến nỗi khiến người ta nín thở, hai người liên tiếp ca ngợi, đôi mắt
hết ngắm đông lại ngắm tây, luyến tiếc không muốn rời khỏi người nàng.
Vậy mà, tâm tình say mê, cuồng nhiệt của hai người lại không cách nào lôi cuốn được Ấn Hoan.
Chỉ thấy nàng khẽ cau mày, tâm tư rối loạn, hoàn toàn không chú ý tới hai
tỷ muội nói gì, làm gì. Đêm qua Lâu Tây ra ngoài làm việc rốt cuộc cũng
trở lại, nàng thấy hai người có chuyện cần nói, liền trở về phòng sớm,
có lẽ cũng bởi nguyên nhân này, mà nàng bỏ lỡ tin tức tiệc chọn vợ diễn
ra sớm.
Nhưng trước khi ngủ, nàng vẫn còn đưa cháo nóng cho hắn.
Quãng thời gian Lâu Tây không có ở đây, mỗi đêm nàng đều đưa cháo, mài mực
cho hắn, vào lúc rảnh rỗi, hắn sẽ thảo luận chút chuyện đời sống lí thú
hoặc chuyện quan trọng với nàng, việc này tạo nên sự ăn ý giữa hai
người, nhưng tại sao hắn lại không nói cho nàng biết chuyện này? Vỗ về
lồng ngực phiền muộn, trong lúc nàng không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ miên man, hai tỷ muội cũng lôi kéo nàng, đi nhanh về phía gương đồng,
vội vàng muốn chải đầu cho nàng.
Nhưng các nàng vừa mới ra khỏi
bình phong, đã lập tức phát hiện có thêm một bóng người bên cửa sổ, hai
người bị dọa thiếu chút nữa đã hét ầm lên. Nhưng định thần nhìn lại, họ
mới phát hiện ra, nam tử lặng lẽ xông vào này không phải ai khác, mà
chính là Hoàng Phủ Hạo Nguyệt! "Vương, Vương gia?!"
Hai người càng kinh sợ hơn, vội vàng cúi người thỉnh an.
Đối với sự hốt hoảng của hai người, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại nhanh chóng
bước đến bên cạnh Ấn Hoan như chỗ không người. Hắn chăm chú nhìn nàng
bằng ánh mắt cực nóng, sự kinh ngạc không chút nào giấu diếm kia, khiến
nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Trước kia, hễ có nam tử lộ ra ánh mắt kia với nàng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, nhưng ánh mắt hắn
lại làm cho nàng cảm thấy vừa mừng vừa thẹn, còn. . . . . .
Vô cùng rung động.
"Bộ xiêm y này, rất thích hợp với nàng." Sau cùng, hắn thậm chí còn cúi
đầu, thốt ra lời khen ngợi bên tai nàng. Hơi thở nóng bỏng kia khiến
toàn thân nàng thoáng run rẩy, giọng nói trầm thấp kia, càng làm cho tim nàng mất đi bình tĩnh, nhảy thình thịch loạn xa.
Khuôn mặt nhỏ
nhắn tràn ngập ngượng ngùng, đỏ tới muốn nhỏ máu, song khi nàng cúi đầu, nhìn thấy xiêm y trên người mình, thì nỗi đau buồn vừa bị quên đi trong nháy mắt lại đục khoét tim nàng.
Cắn cắn môi dưới, nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Về tiệc chọn vợ. . . . . ."
"Không vội, đợi dùng bữa sáng xong rồi mới đi cũng không muộn." Hắn dắt nàng tới ngồi xuống bàn trang điểm.
Quả nhiên là diễn ra trước thời hạn.
Trong mắt Ấn Hoan thoáng qua nét hoảng hốt.
"Sao đột nhiên lại tổ chức sớm?" Nàng cố giữ bình tĩnh.
"Là ý của Hoàng thượng." Hắn nói một câu, lại phát hiện tay nhỏ của nàng
níu chặt vạt áo, những ngón tay dài nhỏ kia đều trắng bệch. Chớp đôi mắt đen, hắn lại bổ sung: "Nhưng cũng may là tổ chức sớm, nếu không ta cũng chẳng có duyên được nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp này của nàng." Dứt lời,
hắn thuận tay cầm lấy lọn tóc dài mềm mại của nàng, say mê hưởng thụ mùi hương luôn mê hoặc hắn.
Hành động mập mờ này, khiến Ấn Hoan nói
không ra lời, chỉ có thể ngây ngẩn mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng tỷ muội Đoàn Viên bên cạnh thì sợ tới nỗi tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt
ra.
Vương gia được người đời tán tụng là thanh tâm quả dục, chính trực liêm minh, lại đang ngang nhiên đùa giỡn Hoan Hoan!?
A, làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Nên, nên quát ngăn Vương gia sao? Nhưng các nàng là nô
tỳ a, ô ô, Hoan Hoan là tiên nữ, nhất định không biết mình đang bị người trêu ghẹo, mà Vương gia rõ ràng hiểu được điểm này, mới có thể trắng
trợn khi dễ Hoan Hoan như vậy.
Vương gia thật là xấu, xấu lắm! Thật hư hỏng! Trong lúc hai tỷ muội đang trộm mắng
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, người lại chợt mở miệng.
"Chải đầu cho tiểu thư."
"A!" Hai tỷ muội chột dạ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng được huấn luyện đã lâu, động tác hai người vẫn linh hoạt. "Dạ!"
Dưới cái nhìn chăm chăm khiếp người của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, hai người thở
cũng không dám thở mạnh mà đáp một tiếng, vội vàng cầm lược lên, nhanh
chóng xử lí đầu tóc bóng loáng mềm mại của Ấn Hoan..
Hai người
căn cứ vào phong cách thanh nhã của nàng mà chải một kiểu tóc đơn giản,
vào lúc cả hai đang nghĩ nên cài cái gì lên trên thì phát hiện, trên bàn trang điểm chỉ có một cây trâm gỗ.
Nhìn Ấn Hoan xinh đẹp không
tì vết trong gương đồng, lúc này hai người mới nhớ ra, hình như thường
ngày nàng chỉ chải tóc đơn giản rồi cài trâm gỗ mộc mạc. Hai tỷ muội
đang mặt mày đau khổ, không biết nên làm như thế nào cho phải thì Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt bên cạnh chợt lấy một hộp gỗ nhỏ gần bằng hai bàn tay ra, đặt lên bàn trà.
Mở hộp gỗ ra, bên trong rõ ràng là một đôi trâm bạc cực kì tinh xảo.
Trên mỗi cây trâm đính một con bướm, cánh bướm là do chỉ bạc tạo thành, lại
đính lên mấy viên Thủy ngọc trong suốt sáng lóng lánh, thoạt nhìn tựa
như một đôi bướm hoa mỹ rực rỡ đang bay lượn.
Chỉ cần liếc mắt
một cái, tỷ muội Đoàn Viên lập tức nhận ra giá trị của trâm bạc kia, còn quý giá hơn rương xiêm y nọ đến mười lần! "Cài lên cho tiểu thư." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trầm giọng chỉ thị.
Hai tỷ muội vừa nghe trâm bạc là chuẩn bị cho Ấn Hoan, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng. Bưng hộp gỗ,
hai người cẩn thận ướm thử trâm bạc lên tóc Ấn Hoan.
Trong lúc
hai người nghiêm túc nghiên cứu, ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn chăm
chăm nhìn vào bóng hình xinh đẹp trong gương. Hắn mỉm cười, nắm bắt từng biến hóa trên gương mặt nàng.
Hắn nhìn nàng, coi thường trâm bạc đẹp đẽ, vẻ mặt hoang mang nhìn hắn trong gương đồng.
Nhìn nàng cố sức giữ bình tĩnh, lại vì cái nhìn của hắn mà e lệ đỏ mặt.
Nhìn nàng, tựa như là nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt từ đỏ bừng, dần dần
chuyển thành tái nhợt, đến cả đôi mắt cũng mất đi ánh sáng.
Nháy đôi mắt đen, đợi hai tỷ muội cuối cùng cũng cài xong trâm bạc, hắn liền cho hai người lui ra.
"Thế nào?" Hắn bước nhanh tới phía sau nàng.
"Thật ra thì, ngài cũng không cần phải đặc biệt cho người trang điểm giúp
ta." Nàng thử dùng giọng điệu lạnh nhạt để che giấu chua xót không dứt
trong lòng.
"Tại sao không?" Hắn nhìn ánh mắt ảm đạm của nàng.
"Bởi vì ta không quan trọng, ta chỉ là một vị khách." Không sai, nàng chỉ là một vị khách qua đường ngắn ngủi, sau ngày hôm nay, có lẽ đã phải cùng
hắn chia cách, hắn cần gì phải làm điều thừa? Thiên kim tiểu thư, mỹ
nhân thuộc quốc mà Hoàng Phủ Thao chọn lựa cho hắn, mới là nhân vật
chính hôm nay, người hắn nên quan tâm không phải là nàng, không phải
nàng. . . . . . Vuốt ngực, Ấn Hoan có chút khó chịu cúi đầu, nhưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại không cho phép.
Hắn vươn tay, bưng cằm nàng, bá đạo không cho phép nàng lùi bước.
"Không, nàng nói sai rồi." Vẻ mặt hắn cao thâm khó lường, khóa chặt nàng trong gương đồng.
"Ta sai chỗ nào?" Giọng nàng lạnh nhạt như cũ, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng lạnh nhạt như thế.
"Ở trong lòng ta, nàng rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai." Vừa nói, hắn vừa dịu dàng xoa gương mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, sau đó từng
chữ từng câu, kiên định mà thận trọng nói: "Hãy nhớ điều này, vĩnh viễn
cũng đừng quên."
Ngày này rốt cuộc đã đến rồi.
Tuy là để
tuyển vợ, nhưng chung quy cũng không thể nghênh ngang dùng danh nghĩa đó mà tổ chức yến tiệc, vì vậy ngay từ đầu, Hoàng Phủ Thao đã dùng thân
phận Điển Khách của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, gửi thiếp cho các thuộc quốc,
muốn mời các tiểu Vương thuộc quốc “mang theo gia quyến” đến Duệ Vương
phủ dự tiệc thưởng hoa, ngoài ra, lại mời các vị trọng thần trong triều
cùng gia quyến đến tham gia sự kiện trọng đại. Lời mời tuy hàm súc,
nhưng các trọng thần và tiểu Vương thuộc quốc vẫn rất rõ ràng sự kiện
lần này có ý nghĩa gì, vì vậy ngay từ tháng trước, đã dốc hết sức đầu tư ăn mặc, trang điểm cho con gái mình.
Thật vất vả rốt cuộc cũng
tới được ngày hôm nay, mọi người không dám chậm trễ, vừa qua giờ Mẹo,
từng chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo đã xếp hàng trật tự trước cửa Vương
phủ.
Bọn hạ nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh đứng ngay cửa
đợi lệnh, gặp khách tới lập tức cung kính tiến lên đón, dẫn người tới
Trạc Xuân Viên ở phía Nam Vương phủ.
Trạc Xuân Viên chính là nơi
có diện tích lớn nhất Vương phủ, lấy hồ Yêu Nguyệt làm trung tâm, bốn
phía xây nên đình đài lầu các, bên bờ là rừng đào, liễu rủ. Hôm nay hoa
đào xinh đẹp chưa tàn, Mẫu Đơn kiều mỵ chớm nở bên mép hồ, gió nhẹ thổi
qua khiến liễu xanh phất lên mặt nước trong xanh, cành hoa chập chờn,
phong cảnh như thơ như họa.
Trên hành lang dài đối diện hồ, nhóm
khách quý đều bị phong cảnh quanh mình làm cho mê mẩn, liên tiếp tán
thán, được dẫn đến đại sảnh Trạc Xuân Viên lúc nào còn không hay.
Dõi mắt bốn phía, trong ngoài đại sảnh đều có bóng dáng người hầu chờ đợi
sai bảo, đình nhỏ, phòng nhỏ bốn phía hồ Yêu Nguyệt đều được bố trí xa
hoa, bàn tròn giản dị được trải vải gấm thêu hoa tinh xảo, ghế đá lạnh
lẽo cũng được cẩn thận kê đệm mềm lên, vừa thoải mái lại vừa ấm áp. Dưới sự chỉ huy của Tổng quản, tất cả các khách mời đều được đối đãi hết sức long trọng. "Hoàng thượng giá lâm!"
Lúc này, một lão thái giám,
sáu gã hộ vệ, và mười hai cung nữ lấy Hoàng Phủ Thao làm trung tâm, oai
nghiêm đi về phía đại sảnh. Dọc theo đường đi, toàn bộ người hầu đều
cung kính quỳ xuống, tân khách thấy thế cũng nhanh chóng di chuyển ra
ngoài. "Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Vào lúc Hoàng Phủ Thao
tới trước đại sảnh, mọi người cũng quỳ xuống làm lễ với hắn, thái độ vừa kính vừa sợ.
"Các vị tiểu Vương, chúng khanh, mau bình thân."
Hoàng Phủ Thao cười khoát tay. "Hôm nay trẫm lấy danh nghĩa Hoàng thúc,
muốn mời các vị đến chỗ này tụ họp một chút, chính là để cùng nhau vui
vẻ ngắm hoa, người tới là khách, chư vị không cần đa lễ như vậy."
"Tạ Ngô Vương ân điển." Mặc dù Hoàng Phủ Thao tỏ thái độ khách khí, nhưng
mọi người vẫn cung kính khom người vái chào, rồi mới dám đứng dậy.
Lúc này, trước mặt là cảnh đẹp, khí hậu lại mát mẻ thoải mái, lý ra nên là
thời điểm tốt để thỏa sức ngắm hoa, ngâm thơ, nhưng dưới cái nhìn chăm
chú của Hoàng Phủ Thao, mọi người đều không dám nói nhiều, chỉ có thể im lặng nín thở chờ chỉ thị, mà các thiên kim, mỹ nhân đi theo phía sau,
thì ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp nhiều.
Mặc dù tiệc
thưởng hoa này bày ra là để chọn vợ cho Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, nhưng ai
cũng hiểu quyền lực của Hoàng thượng lớn hơn, vậy nên để lưu lại ấn
tượng tốt cho y, Hoàn phì Yến gầyxung quanh đều cố nén cảm xúc khẩn
trương, đỏ mặt lẳng lặng cúi đầu đứng nghiêm, vừa dịu dàng vừa nhã nhặn
lịch sự như một đóa hoa.
(*)Hoàn phì Yến gầy: Dương Quý phi béo,
Triệu Phi Yến gầy. Ý nói có nhiều vẻ đẹp khác nhau, có béo có gầy, nhưng nói chung ai cũng có vẻ đẹp riêng mình.
"Hoàng thượng, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên đúng lúc mở tiệc chăng?" Thái giám bên cạnh chợt nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Thao không vội trả lời, chỉ nhìn một vòng về phía đám người.
"Duệ Vương gia đâu?" Đã đến lúc mấu chốt, vị Hoàng đế hắn đây và mọi người
đều đứng lì ở đây cả rồi, mà chủ nhà chân chính lại không thấy chút bóng dáng, thật sự quá thất lễ.
Tổng quản bên cạnh vội vàng tiến về phía trước.
"Bẩm Hoàng thượng, bởi vì Vương gia có chuyện quan trọng phải trì hoãn, cho
nên. . . . . ." Hắn sợ hãi hạ thấp giọng, không dám nói chuyện lớn
tiếng.
Hoàng Phủ Thao không nhịn được cau mày. "Rốt cuộc là chuyện gì, có thể quan trọng hơn so với bữa tiệc này?"
“Bẩm. . . . . ."
"Hoàng thượng bớt giận, vi thần không phải đã tới rồi sao." Đang lúc Tổng quản không biết phải trả lời như thế nào, thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khoan
thai xuất hiện bên hành lang.
Vóc dáng hắn cao lớn tráng kiện,
ánh mắt sáng ngời, giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã, liếc thấy
người tới, Hoàng Phủ Thao không khỏi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhưng nháy
mắt sau đó, khuôn mặt tươi cười mừng rỡ kia lại bị sự kinh ngạc tột cùng thay thế. Dưới ánh sáng mỏng manh rực rỡ, Ấn Hoan đứng bên cạnh Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt.
Bộ xiêm y màu hồng trân châu thanh lịch, càng tôn lên làn da trắng nõn trong suốt của nàng, gương mặt dù không son phấn
vẫn xinh đẹp tuyệt trần, còn rực rỡ lóa mắt hơn so với trâm bạc Thủy
ngọc trên đầu. Mà khiến người ta không dứt mắt ra được, còn bởi phong
thái trong lạnh lùng có tươi đẹp, trong tươi đẹp có mềm mại của nàng.
Không cúi đầu e lệ như thiếu nữ bình thường, bất cứ lúc nào, nàng vẫn luôn
thoải mái, tự nhiên ngắm nhìn tất cả, ánh mắt trong suốt kia, như có ma
lực, dễ dàng làm cho người ta đánh mất hồn vía ——"Để Hoàng thượng chờ
lâu, vi thần thất lễ." Rất nhanh, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã tiến tới trước mặt Hoàng Phủ Thao. "Vi thần vì xử lý một chuyện, cho nên trì hoãn chút thời gian, kính xin Hoàng thượng khoan thứ." Hắn mỉm cười giải thích,
đồng thời kéo Ấn Hoan đang muốn rời đi về bên cạnh.
Động tác của
hắn thật là bá đạo, Ấn Hoan lập tức trong lộ ra vẻ mặt không tự nhiên,
nhưng e ngại hoàn cảnh xung quanh, nên không cách nào mở miệng phản đối, chẳng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.
Không chỉ có Hoàng Phủ Thao mà tất cả tân khách cũng đều lộ ra biểu tình cổ quái.
Một nam tử sắp chọn vợ, lại mang theo một nữ tử bên người, chẳng phải rõ
ràng muốn làm cho người ta khó chịu sao? Chớ nói chi bữa tiệc này, còn
là do Hoàng thượng làm chủ . . . . . .
Tất cả tân khách đều âm thầm nhìn về phía Hoàng Phủ Thao, thận trọng quan sát phản ứng của hắn.
"Sao có thể." Sắc mặt Hoàng Phủ Thao tái xanh, nhưng ngại hoàn cảnh, hắn chỉ có thể ngoài cười trong không cười, miễn cưỡng đè xuống một bụng tức
giận, không phát tác tại chỗ. "Hoàng thúc tới rất đúng lúc!" Hắn nghiến
răng nghiến lợi nói.
"Đa tạ Hoàng thượng không trách." Hoàng Phủ
Hạo Nguyệt vẫn cười, nụ cười ôn hòa kia, vĩnh viễn làm cho người ta
không thể đoán ra tâm tư của hắn.
"Hoàng thượng, nếu Vương gia đã đến, vậy. . . . . ." Lão thái giám bên cạnh, gần như run rẩy mà cất tiếng nói.
"Mở tiệc!" Nở nụ cười giả tạo, Hoàng Phủ Thao vung tay áo, tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.