Kể từ khi Mộ Dung Nguyệt mang hỷ , mọi người trong nhà đều bắt đầu nhốn nháo hơn , ai cũng tất bật sửa sang mọi thứ , dọn dẹp mọi thứ để cho vương phi không gặp bất kỳ sự cố nào.
Đại hội võ lâm cứ như thế đến gần , nàng cũng chẳng còn tâm trí nào vào việc chế tạo súng nữa chỉ đơn giản an nghỉ rồi tịnh dưỡng tinh thần , Bạch Vân Phong biểu hiện cũng tốt hơn nhưng hắn vẫn chưa để lộ mọi thứ cho nàng biết .
Liễu Phi ở trong hoàng cung vô cùng thoải mái tận hưởng mọi thứ , dù cho có bao nhiêu người đến ngỏ ý muốn kết giao nhưng vẫn bị hắn lạnh lùng từ chối. Nhưng chỉ duy nhất một người :
- Ta đến rồi đây ! - giọng nói ngọt ngào của cô bé mới lớn chạy vào phòng hắn.
- Thập nhị công chúa , cô đừng có lúc nào cũng giá lâm đến như vậy ! - Liễu Phi chán nản nhìn cô bé trước mắt.
- Liễu Phi, thế thì mau dạy ta y thuật đi , ta muốn được học chúng !
- Y thuật không phải thứ để cho hài tử chơi , ngươi mau về phủ công chúa mà học cầm kỳ đi ! - Liễu Phi lạnh như băng.
- Sao chứ, ta thật tâm muốn học , với lại ta đã mười sáu tuổi rồi không còn là tiểu hài tử nữa ! - Bạch Vũ Phi la lớn.
- ... - Liễu Phi nhìn nàng rồi nhàn nhã uống trà . - Ta không có tâm trí hay có lý do gì để nhận học trò , ngươi mau về cung học những kỹ năng của một nữ tử đi !
- Liễu Phi... ngươi thật quá đáng , bổn công chúa ghét ngươi !
Cô bé nhìn hắn oán giận rồi chạy đi , Liễu Phi nhìn theo bên môi nở nụ cười khổ , thật đúng là một nữ tử ồn ào.
Chưa yên tĩnh được bao lâu thì lại có đại nhân vật giá lâm , Mộ Dung Nguyệt lần đầu tiên đến phủ của Liễu Phi :
- Bạch Vân vương phi giá lâm , thật là diễm phúc của ta! - Liễu Phi cười nhẹ.
- Liễu thần y quá lời , ta có thể ngồi chứ ! - nàng nhẹ nhàng nhìn quanh.
- Tất nhiên có thể , cho tại hạ hỏi vì sao ngươi lại đến đây ?
- Bổn cung không thích vòng vo , Liễu thần y , ngươi chắc cũng đoán ra được ta đến đây chính là muốn chiêu mộ ngươi !
Đôi mắt nàng lấp lánh , chứa đựng sự đầy kiên quyết , Liễu Phi nhìn nhưng không đáp chần chừ đưa ra đáp án cho nàng.
Mộ Dung Nguyệt không giục hắn , chỉ lẳng lặng quan sát , nàng đứng lên bức tới gần bức hoạ treo giữa phòng , thong dong mà nói :
- Bổn cung không thích bắt ép , Liễu thần y , ngươi thừa biết mưu đồ của thái tử , tâm của hắn không thiện , ngươi quy phục hắn chính là sự sỉ nhục cho Liễu gia tộc !
- Ta không quy phục ai bao giờ ! - Liễu Phi nhíu mày nhẹ.
- Cũng phải , nhưng chẳng phải ngươi cũng đang phân vân sao , vương gia nhà ta dù sao vẫn được lòng người hơn thái tử , Liễu thần y , ta mong có thể cùng ngươi chữa bệnh cho vương gia !
- Thì ra chủ ý vương phi tới đây chỉ có một , chính là muốn ta chữa bệnh cho vương gia !
- Chính xác , thần trí của vương gia có thể hồi phục , chàng không xứng với vị thế hiện tại !
Liễu Phi nhìn nàng ta chăm chú , sau đó bước tới gần , bỗng nắm lấy tay nàng ta lên khiến Mộ Dung Nguyệt có chút hoảng hốt nhìn hắn :
- Thì ra là vậy , vương phi , ta sẽ xem xét chủ ý của người , bây giờ mời người về cho !
Mộ Dung Nguyệt nhíu mày nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trước mắt , hắn ta không nói gì chỉ mỉm cười như thế khiến lòng người ta u mê theo.
----
Mộ Dung Nguyệt hồi phủ , Diễm Sa liền nhanh chóng đi ra nghênh đón , nàng không nói gì chỉ lặng lẽ đi đến hoa viên ngắm nhìn hình bóng quen thuộc đang miệt mài vung những đường kiếm tuyệt đẹp , nam nhân này chính là người nàng muốn cứu , là người nàng có thể hạ mình cầu xin , hắn chính là người mà nàng dành trọn tâm tư nên nàng bắt buộc phải chữa bệnh cho hắn.
Phát hiện có người, Bạch Vân Phong liền vung kiếm sang , nhìn thấy nữ tử của chàng , khoé môi hắn liền nhếch lên cười tươi :
- Nàng về rồi sao ?
- Ừ , ta mới từ hoàng cung về , hôm nay ngũ đệ không đến sao ? - nàng nhìn xung quanh.
- Tiểu Dạ chuẩn bị mọi thứ cho chúng ta lên đường đến Nam Côn Sơn để tham gia đại hội rồi !
Nam Côn Sơn , nơi đây chính là cấm địa của hoàng cung, chỉ có những đại nhân vật mới được phép bước vào , nơi đây chính thiên thời địa lợi , giúp cho những người luyện võ gia tăng tu vi cao thêm.
Mộ Dung Nguyệt gật đầu , Bạch Vân Phong thấy nàng đứng liền dìu nàng ngồi xuống ghế , sau đó giúp nàng xoa bóp lưng rất ra dáng chồng yêu chiều thê tử.
- Giỏi quá , cám ơn Tiểu Phong nha !
- Giúp nương tử là bổn phận của tướng công !
Lúc này , Tử Dạ đi từ ngoài vào viện , nhìn cảnh phu thê ân ái liền cười tươi chạy tới :
- Tứ tẩu, xe ngựa tới rồi , chúng ta khởi hành thôi !
- Ừ , đi thôi !
Bạch Vân Phong thay y phục sạch sẽ xong liền cùng cả hai đi ra xe , Diễm Sa cùng Tiểu Lục cũng đặc biệt được đi theo chăm sóc cho nàng.
Xe ngựa đi xa kinh thành , Nhược Y liền có chút mệt liền hơi ngã người vào lưng ghế , Bạch Vân Phong nhanh chóng phát hiện liền ôm lấy nàng vào lòng , chỉnh tư thế cho nàng dựa vào mình một cách thoải mái nhất .
Được nửa chặng đường thì trời đã sụp tối , Nhược Y nhìn ra bên ngoài thấy binh lính có chút thấm mệt liền bảo với Tử Dạ :
- Ngũ đệ , ngươi cho họ dừng lại , nghỉ chân đi ngày mai lên đường không muộn !
- Dạ , tứ tẩu ! - Tử Dạ liền quay sang đi ra khỏi kiệu nói lớn .- Hãy đến nơi nào đó nghỉ chân , ngày mai chúng ta đi tiếp !
- Dạ !
Một lúc sau , kiệu được dừng tại một quán trọ , Nhược Y cơ thể có chút nhức mỏi , Bạch Vân Phong tinh ý liền dìu nàng xuống kiệu , hoàn toàn để nàng dựa vào người mình.
- Mọi người cứ ăn uống thoả thích , tạm dừng ở đây đi ! Diễm Sa , mau đưa cho chủ quán ngân phiếu ! - Mộ Dung Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Tạ ơn thiếu gia , tạ ơn phu nhân ! - binh lính liền cúi đầu.
- Mời khách quan theo tôi ! - chủ quán là một ông lão có khuôn mặt phúc hậu .
Cố Kiếm đi trước , phía sau là Bạch Vân Phong cùng nàng , phòng của họ rộng nhất , có cả phòng khách , phòng ngủ , nội thất trang trí cũng rất thuận mắt.
- Vất vả cho ông rồi , hãy đi ngủ sớm đi nhé ! - Mộ Dung Nguyệt lấy thỏi vàng trong túi ra đưa cho ông.
- Tạ ơn phu nhân !
Nàng cười nhẹ rồi đi vào phòng , liếc nhìn xung quanh một chút không thấy gì đáng ngờ , bèn nằm nghỉ lên ghế .
Bạch Vân Phong nhìn xung quanh , chân khẽ đạp xuống đất giăng ra xung quanh một kết giới khó ai có thể phát hiện , Cố Kiếm liền lui ra ngoài , phòng hắn đối diện với hai người kế bên Tử Dạ.