Nhìn hắn rời đi, ánh mắt Phạm Nguyệt Hoa chậm rãi trở nên thâm trầm. Nàng sẽ không buông tay! Lần này, nàng sẽ nắm chắc cơ hội thật tốt. Lúc người
Vương phủ còn tìm khắp nơi không thấy Vương phi, Tô Linh Linh đang buồn
bực vô cùng ở một góc sau hoa viên Tướng phủ tự mình khinh bỉ.
Vì cái gì lại biến thành như vậy? Nàng cào rách đầu cũng nghĩ không rõ.
"Linh Linh."
Ngẩng đầu nhìn đến phụ thân vẻ mặt hiền lành đứng trước mặt mình, nàng không
khỏi kéo kéo khóe miệng, lại vô luận thế nào cũng cười không được, chỉ
có thể rầu rĩ hô một tiếng, "Cha."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không có."
"Không muốn nói coi như xong." Lão tướng gia thản nhiên nói, ngồi xuống ở bên cạnh con gái.
"Cha… " Có chút chần chờ hỏi nhẹ. "Con rất tệ phải không?"
Tô lão tướng gia nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn mây trắng phía chân trời, chậm rì rì nói: "Linh Linh của cha là con gái ngoan nhất trên đời, cũng là
nữ hài tử tốt nhất, sao có thể rất tệ?"
"Nhưng,con không xinh đẹp."
"Kết quả của người xinh đẹp, cũng chỉ là một đống xương trắng."
"Con không biết cầm kỳ thư họa, cũng không ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, một
chút cũng không giống thiên kim tiểu thư nhà giàu." Trước kia nàng không thấy có cái gì không tốt, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút
thật xin lỗi phụ thân.
Tô Thừa Viễn vỗ vỗ vai con gái, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cha chỉ thích bộ dáng hiện tại của Linh Linh, cầm kỳ thư
họa không thể làm cơm ăn, Linh Linh nhà ta cho dù hai bàn tay trắng,
cũng có thể dựa vào một đôi tay tiếp tục sống, cho nên cha tuyệt không
lo lắng sau khi cáo lão hồi hương không ai nuôi cha."
Tô Linh Linh bị lời nói của phụ thân chọc cười, "Cha tốt nhất."
"Linh Linh của cha trưởng thành rồi." Lão tướng gia không khỏi cảm khái.
Ôm đầu gối nhìn trời, giống phụ thân ngẩng đầu nhìn chân trời, lòng của Tô Linh Linh lập tức an tĩnh lại, "Cha, hình như con thích Long Kí Vân."
"Đây là chuyện tốt không phải sao?"
"Nhưng con không thích bị vây ở trong vương phủ, không thích vĩnh viễn chỉ có
thể ở kinh thành, rất muốn chạy khắp nơi giống như trước." Nàng thật
nghiêm túc nói, thật nghiêm túc thở dài.
"Vương gia sở dĩ muốn
vây khốn con, là bởi vì cho rằng lòng của con không ở trên người hắn,
hắn sợ buông tay một cái, con sẽ không thấy cũng sẽ không trở về, nếu
lòng của con đang ở trên người hắn, hắn sẽ không vây khốn con nữa."
Ánh mắt của Tô Linh Linh trong nháy mắt sáng lên. "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật."
Nghe thanh âm như thế, thân thể của nàng nhất thời cứng đờ, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu.
Ánh nắng rời rạc rơi ở trên người Long Kí Vân, trên gương mặt tuấn mỹ của
hắn mang theo mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu như nước.
"Vương gia… " Hắn rốt cuộc vẫn là tìm đến đây.
"Tướng gia." Long Kí Vân chuyển hướng về phía lão nhạc phụ ngồi xem diễn bên cạnh.
Tô Thừa Viễn cười ha ha, hiểu rõ vỗ vỗ vai con gái, đứng dậy nói: "Linh
Linh, cha còn có mấy tấu chương phải xử lý, về thư phòng trước."
Thấy thê tử đem đầu chôn vào hai chân giống như rùa đen rút đầu, Long Kí Vân nở nụ cười, đi đến bên cạnh nàng vén áo ngồi xuống, vươn tay đem nàng
ôm vào lòng.
"Linh nhi."
Nàng không lên tiếng trả lời.
"Thích bổn vương liền khiến nàng khó nhận như vậy sao?" Tuy rằng chính tai
nghe được nàng nói để ý hắn, nhìn ra nàng đang ghen, nhưng phản ứng của
nàng thật sự làm cho hắn thất bại, giống như thích hắn, yêu hắn là
chuyện làm cho người ta không thể tin biết bao.
Lúc thị vệ tìm
không thấy, hắn nghĩ tới tướng phủ, chim én bị thương luôn trở về tổ, mà ở kinh thành, ở trong lòng nàng, tướng phủ mới là tổ chim của nàng, cho nên hắn liền tìm đến.
Ở trong lòng nàng vẫn không xem vương phủ là nhà, việc này ít nhiều làm cho hắn có chút buồn bực, nhưng hiện nay
sự tình phát triển đến như vậy, hắn cũng vừa lòng.
"Nàng rốt
cuộc là ai?" Nàng chán ghét cái loại cảm giác cái gì cũng không biết
này, giống như mọi người đều rõ ràng, cố tình chỉ mình nàng không biết,
cái loại cảm giác này thật chán.
Hắn cho nàng một đáp án gần sự thật nhất. "Vốn dĩ nàng đã chắc chắn làm Tấn vương phi."
"Chắc chắn?" Nàng khó hiểu.
"Việc chiến đấu tranh giành chính phi của bổn vương, ở trong cung hai người
mà Thục phi và quý phi đề cử là có phần thắng nhất."
Tô Linh Linh càng thêm hoang mang. Việc này còn có quan hệ với hậu cung của lão hoàng đế?
"Nàng cũng biết trong tay ta nắm giữ binh phù của Đại Nghiệp hoàng triều, cho nên có đem con gái gả vào Tấn vương phủ hay không, đối với rất nhiều
người mà nói là chuyện rất quan trọng, việc này quan hệ đến tiền đồ cùng vinh sủng sau này."
"Việc này có quan hệ gì với ta?"
Long Kí Vân nở nụ cười, đưa tay xoa xoa tóc của nàng, "Bởi vì nàng cướp đi
vị trí mà rất nhiều người mơ ước bấy lâu, khiến cho các nàng không vui."
"Khó trách ngày đó nàng dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn ta,
nói như vậy ta chẳng phải là rất oan sao?" Rõ ràng nàng mới là người bị
hại trong việc này, là bị lão hoàng đế ném ra làm tấm lá chắn!
"Chính phi các nàng không còn hy vọng, nhưng vị trí trắc phi và thị thiếp vẫn còn trống."
Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn hắn, "Ngươi rất muốn có trắc phi và thị thiếp?"
Hắn mạnh mẽ kéo nàng qua, hôn lên đôi môi hồng bóng của nàng, sau đó buông
ra, tà khí nhếch môi, "Bổn vương không phải đã bị bí thuật khuê phòng
của nàng ép đến tình trạng kiệt sức sao?"
Tô Linh Linh chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng nổ tung, ngón tay phát run chỉ vào hắn, nửa ngày nói không nên lời.
"Cho nên nàng phải thông cảm cho bổn vương." Hắn nghiêm trang nói.
"Vì sao?" Nàng dựa vào cái gì phải thông cảm hắn? Hắn rắp tâm hiểm ác rành
rành như thế, không ngừng bại hoại danh tiết cùng thanh danh của nàng!
"Nếu bổn vương không như vậy, lấy cái gì làm cớ từ chối ý tốt của một bộ phận người đây?"
"Chỉ là một bộ phân, vậy còn lại làm sao bây giờ?" Nàng lại không ngu ngốc.
Hắn ở sau gáy nàng cắn nhẹ, mơ hồ không rõ nói: "Cái này làm phiền nương tử đại nhân."
Nàng bị hắn biến thành tô tô ma ma, chỉ có thể không ngừng né tránh, "Ta
thấy ngươi rất thích thú, ta vì sao còn phải cố hết sức đi làm chuyện
không được lòng?" Nhớ đến hình ảnh hài hoà khi bọn họ đứng cùng một chỗ
nàng liền nhịn không được chua xót trong lòng.
"Ta thích nhìn nàng ghen."
Hắn là biến thái!
"Đêm mai Phạm đại nhân mời khách."
Rõ ràng là ý không ở trong lời. "Ngươi tính làm sao bây giờ?"
"Cũng không thể không cho người ta một chút mặt mũi." Có đôi khi diễn trò thật phiền, nhưng là không diễn lại không được.
Tô Linh Linh đỏ mặt, trừng mắt, gắt gao bắt lấy cánh tay hắn đang lôi kéo
thắt lưng mình. "Ngươi muốn làm gì?" Nơi này là tướng phủ, không phải
Tấn vương phủ, hắn rốt cuộc có biết hay không!
"Còn có thể làm gì?" Hắn mang vẻ mặt "nàng rất ngốc", "Đương nhiên là làm chuyện muốn làm."
"Nơi này là tướng phủ."
Hắn thành công đem nàng áp đảo ở dưới bóng cây trên cỏ. "Không có người đến."
"Ngươi không thể hảo hảo trò chuyện với ta sao?" Nàng nắm tay hắn hung hăng
cắn lên. Vì sao luôn nói không được mấy câu liền muốn làm chuyện khiến
cho người ta mặt đỏ tim đập?
"Ai bảo nàng bắt ta ngủ thư phòng." Hắn đương nhiên muốn hảo hảo cùng nàng nói chuyện, nhưng gần đây động
một tí là nàng đuổi hết thị nữ ra khỏi phòng, còn cài chốt cửa phòng
lại, hắn lại không muốn dùng sức mạnh, chỉ có thể cô đơn chiếc bóng đi
ngủ thư phòng.
"Ngươi còn dám nói, rốt cuộc là ai rải lời đồn
khắp kinh thành?" Không nói nàng không tức, nói đến đây nàng liền hận
không thể chính tay đâm chồng!
Long Kí Vân mang vẻ mặt "ta cũng
là bất đất dĩ", "Ta đây không bất đắc dĩ thì cần gì vậy, nương tử nên
hiểu cho ta." Ngữ khí cực kỳ thành khẩn.
Nàng có thể lý giải sự
bất đắc dĩ của hắn, nhưng không thể nhận hắn tùy ý gán tội cho nàng,
nhất là truyền ra lời đồn như vậy, cho nên nàng nghiến răng nghiến lợi
trừng mắt hắn, "Hôm nay ngươi tiếp tục ngủ thư phòng!" Nàng thích một
mình ngủ ở trên giường ngọc thạch, vừa thoải mái lại mát mẻ.
"Nương tử nàng thật không đáng yêu… " Hắn lẩm bẩm oán giận, động tác chưa
ngừng. Ngủ thư phòng liền ngủ thư phòng, ăn trước vào miệng nói sau!
"A, cha --"
Tô Linh Linh kinh hô làm cho hắn nhất thời sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại.
Sau đó, hắn phát hiện chính mình bị lừa.
Cho nên, kết quả chính là Tấn vương không thể đắc thủ (làm được việc, thành công).