Lạc Nguyệt đứng lên được, hai tay xoa xoa đôi chân, ánh mắt oán thán
nhìn Tiểu Liễu. Tiễu Liễu ủy khuất nép một bên, một mực thành khẩn tiểu
hài tử là sai nhận lỗi, nhưng không biết lỗi nằm ở đâu a.
Mẹ con Hà di nương ho sặc sụa, chật vật thảm hại, đâu còn dáng vẻ quý nhân chủ tử, khóc mắng loạn xạ “Chết tiệt Lâm Thiên Nguyệt, ngươi dám khinh
dễ chúng ta, ngày hôm nay ngươi bình an rời khỏi Phượng Nguyên uyển,
chúng ta không cần làm nữ chủ của Hộ quốc công phủ”. Nhất thời, Hà di
nương một bạt tay đánh thẳng tắp vào mặt Lạc Nguyệt, nhưng tay bà bị chế trụ bởi một bàn tay rắn rỏi…
Phương Duật bàn tay chế
trụ Hà di nương, ánh mắt gắt gao dán chặt Lạc Nguyệt, tâm tư hắn như có
từng hồi trống mạnh mẽ khai xuân. Nàng là Lâm Thiên Nguyệt, ắt chính
thống đích nữ tam tiểu thư Hộ quốc công, là hôn thê của hắn. Từ trước
đến nay, hắn bị hai người đàn bà kia che mắt, bảo cái gì ngốc tử điên
loạn, còn bày mưu cùng hắn gạo nấu thành cơm hủy bỏ hôn ước. Thiên tiên
giáng thế, mỹ nữ trong tranh hoạt bát đáng yêu như thế, xém chút nữa hắn tự tay hủy mất, nội tâm dâng lên từng cơn giận dữ, nảy sinh tâm giết
một chưởng đập chết hai mẹ con nữ nhân kia.
Hà di
nương tay bị nắm chặt, nhận ra đại hoàng tử lóe lên sát ý, không rét mà
run bần bật, kêu la thành tiếng “A, ta sai rồi, xin người buông tay”.
Lạc Thiên Nguyên sợ hãi khẩn cầu “Đại… hoàng tử, người buông mẫu thân ta ra, nói thế nào chúng ta cũng đã phu thê chi thực, người vì sao lại
giúp ả phế nhân kia mà đối với mẫu thân ta như thế”?
Hà di nương bị đau đớn, nghe lời cầu xin của nhi nữ thì muốn… hôn mê, hận
không thể tự tay đánh chết nhi nữ ngu ngốc này. Đại hoàng tử là ai?
Người hoàng thất khi nào thì chịu sự ép buộc của một nữ nhi cùng hắn tự
nguyện dâng hiến chứ.
Phương Duật hai mắt nheo thành một đường, khinh bỉ nhìn Thiên Nguyên, hắn thô bạo bóp chặt nắm tay nghe “Rắc rắc”.
“ÁÁÁ”, Hà di nương hét một hồi khổ sở xương cốt gãy vỡ, cùng cực ngất lịm.
Hắn cười như không cười, âm hiểm gằn từng tiếng “Bổn hoàng tử với ngươi phu thê chi thực, ngươi nghĩ mình là thân phận gì? Hai mẹ con ngươi dối gạt hoàng thất, dám cùng bổn hoàng tử lừa gạt hôn thê của ta ngốc tử
điên loạn, thế nào lại tỉnh táo xuất hiện ở đây? Có biết khinh miệt
hoàng thất, dối gạt hoàng tử là tội gì không hả?”
Lâm
Thiên Nguyên mặt xám xịt như tro tàn, ngồi phịch xuống bên cạnh mẫu thân ngất xỉu, có miệng không nói nên lời. Thế nào vừa rồi còn ân ái tình
chàng ý thiếp, hứa hẹn cùng nàng thay mận đổi đào, cấp cho nàng thân
phận đích nữ Lâm Thiên Nguyệt trở thành đại hoàng tử phi, còn ước nguyện trăm năm viên mãn, cùng nhau nắm tay trọn đời. Thống khổ, nước mắt lã
chã uất nghẹn nhìn Phương Duật, nàng không cam tâm, chính là không cam
tâm, nói lắp bắp “Người… không thể… đối xử với ta như vậy, người… hứa sẽ nói với phụ thân, thay thế ta thành Thiên Nguyệt, dùng kiệu tám người
khiêng đưa ta về phủ, chân chính là đại hoàng tử phi, vì sao nuốt lời?”
Lạc Nguyệt chứng kiến một màn vừa rồi, đầu óc phân tích logic, thì ra là
một cái mỹ nam âm hiểm cùng một cái xà mỹ nữ đang diễn trò gạo nấu thành cơm để buộc Hộ quốc công Lâm Nghi đồng ý để hai người thành vợ chồng.
Nàng lúc này xuất hiện phá bỏ tính toán của họ, không phải thế vào vị
trí nữ chính, kết thông gia với hoàng thất theo hôn ước? Hơ! Nếu vậy
chẳng khác mua dây buộc mình, náo loạn một đêm lộ ra sơ hở Lâm Thiên
Nguyệt không phải là ngốc tử điên loạn, cuối cùng phải lấy chồng cổ đại
a!
Nàng hai khóe môi giật giật, dù nhìn thế nào nam
nhân kia không chút hảo cảm, không có khí chất cương trực quân tử như Kỳ vương gia, diện mạo cũng kém xa, lại có một bầy vợ bé, mình chỉ có sứt
đầu mẻ trán chứ làm sao quay về hiện đại? Nàng hung hăng mắng lớn “Đại
hoàng tử, ngươi có phải ngựa đực giống đâu mà hôn phối nhiều như vậy?
Lại nói, ta đây không đồng ý hôn ước kia, ai là hôn thê của ngươi. Ngươi đã hủy hoại trong sạch của tỷ ta, vẫn còn muốn cả chị cả em, đừng hoang tưởng”.
Tất cả mọi người nghe xong ngừng thở… dù sao
ngốc tử vẫn là ngốc tử, chỉ có người như thế mới dám nói với người hoàng thất tôn quý như vậy.
Lâm Nghi ôm một bụng bực dọc về phủ, không hiểu vì sao bị hoàng thượng triệu kiến, lại nói một buổi mọi chuyện trên trời dưới đất, sau đó thả về. Bước chân vào phủ, nghênh đón ông là hiện trường hỗn độn, lần theo âm thanh huyên náo, bắt lấy một
nha hoàn chạy loạn tra hỏi biết được đại khái sự việc, tứ chi rã rời, ái nữ của ông khi nào lại lật tung phủ đệ, một bát hai nháo khủng khiếp
như vậy? Chân tăng tốc, ông gấp rút đến Phượng Nguyên uyển, bắt gặp Lâm
Thiên Nguyên khóc kể, ông nghẹn uất tận cổ, hết lực phát tiết “Các người ở đây đang làm gì”? Ông quét mắt cảnh cáo Lạc Nguyệt, nàng rùng mình vô thức nhích chân xa hai bước, dù sao tránh voi không xấu mặt nào a.
Lâm Nghi nhìn mẹ con Hà di nương, thịnh nộ cố đè nén đến nội thương, thét
gào mắng trong lòng “Mẹ nào con ấy, vô liêm sỉ”. Lại trực diện Phương
Duật, nghiến răng hỏi “Đại hoàng tử, đêm tối viếng thăm tệ phủ làm việc
khinh thiên hại lý, có còn quốc pháp hay không?”
Phương Duật ổn định thần thái, lời nói thập phần sắc bén “Lâm hộ quốc công,
bổn hoàng tử có sai, cũng không đến lượt ông chất vấn. Bổn hoàng tử nói
cho ông biết, dối gạt hoàng thất, che đậy tâm cơ, ông có gan thì cùng
bổn hoàng tử tiến cung diện thánh đòi công đạo”.
Tức
khắc, hắn nghênh ngang rời đi, ánh mắt còn đặt trên người Lạc Nguyệt,
nói trong không khí “Bổn hoàng tử nhanh chóng mang đến sính lễ, ngày Lâm Thiên Nguyệt cập kê lập tức cử hành đại hôn, hộ quốc công phủ cũng nên
sớm chuẩn bị đi, ha ha ha”. Chính là lúc đi, hắn giẫm mạnh lên bàn tay
Hà di nương, bà ta vì đau đớn mà ngất, giờ lại vì đau đớn mà tỉnh lại
kêu thống khổ “Á… đau chết ta!”
Lâm Thiên Nguyên nghe
lời nói đó, trơ cứng hóa đá, nàng như vậy mà chết tâm, thì ra chính mình ngu ngốc không bằng một ngốc tử mười mấy năm, trước tất cả mọi người
nhơ nhớp mất hết thể diện, lại hiển nhiên bị vứt bỏ, nước mắt đau thương một giọt cũng không rơi xuống được, quẫn bách bi ai.
Lâm Nghi lồng ngực phập phồng, tức giận muốn vỡ phổi. Hay cho một đại hoàng tử, ngựa non háu đá, Hộ quốc công phủ kiên cố tồn tại dễ bị chèn ép
sao? Hoàng đế còn phải cấp ông ba phần mặt mũi, chỉ bằng hắn lại dám
giẫm đuôi hùm.
Trước nghĩ đến tề gia, ông bạo rống “Hai cái nữ nhân không có liêm sỉ, đi chết đi cho ta!!!”
Toàn trường ngưng trệ, gia nhân bị bức bách run rẩy. Hà di nương mới tỉnh
dậy vừa vặn nghe kịp, toàn thân vặn vẹo kinh hách, lại nhìn nữ nhi thẩn
thờ lạc mất hồn phách, đau đớn thể xác lẫn tâm can, khóc rống “Hu hu…
Lão gia, người thế nào nhẫn tâm, Thiên Nguyên cũng chịu thiệt thòi,
người không đau lòng còn muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, hu hu hu…”
Lạc Nguyệt nhếch môi cong cong chế giễu, đúng là không biết liêm sỉ, nữ
nhân chưa gả đã cùng nam nhân diễn đông xuân đồ, còn khóc kể chịu thiệt
thòi, đầu óc hai mẹ con kẻ kia bị nước vô không xài được nữa.
Lâm Nghi thấy biểu tình của Thiên Nguyên, mặc dù ngày thường không mấy sủng ái, nhưng dù gì cũng là nữ nhi thân sinh nên không khỏi đau lòng, không tránh khỏi càng thêm thống hận người đàn bà ngu ngốc, một cước đá bay
Hà di nương nửa thước thổ huyết, mắng “Có một người sinh ra như bà nên
nó mới lâm vào cảnh tình hôm nay. Bà còn mặt mũi để trách lão phu vô
tình”.
Hà di nương bị một cước kia, đau không kể xiết, nước mắt ràn rụa, rên rỉ kêu “Lão gia…”, cũng là im bặt, bà đã biết hôm nay chính mình sẽ không thể yên lành thoát khỏi, run rẩy lợi hại.
Ông hít sâu một hơi, nội tâm bình ổn. Chuyện ngày hôm nay nếu không xử lý
thỏa đáng, chính là hai tay dâng ái nữ cho độc nhãn lang. Ánh mắt ông
khẽ đảo qua Lạc Nguyệt, bắt được nụ cười khi người gặp họa của nàng,
nghẹn họng trân trối, nén lại cảm xúc muốn hung hăng đánh đòn. Ông rống
lớn “Nguyệt nhi, ngươi thế nào giải thích với phụ thân, ngươi là đang
làm gì”?