Thái hậu nhìn thấy cháu gái bà nâng niu yêu thương bị con rắn dữ dọa tận mặt, không biết thương tổn thế nào mà hôn mê, cố gắng vượt qua hoảng loạn kinh hãi, gào to hết mười thành lực “Người đâu, mau giúp quận chúa, người đâu…”.
Sự việc diễn ra trong tích tắc, Cung nhân truy đuổi mệnh lệnh kêu gọi của thái hậu mà dừng hành động, vội vã nâng quận chúa vào tẩm cung, người ra kẻ vào lo lắng hầu hạ, bỏ qua hai chủ tớ Lạc Nguyệt. Thật ra thì họ là cố ý phớt lờ vì… trời ơi, mệt le lưỡi, chạy loạn một đoàn, người nọ va vào người kia sớm đã u đầu mẻ trán, tội nhân vẫn chưa bắt được, thừa dịp này xem như thể hiện tâm ý tận lực chăm lo cho chủ tử, cũng thoát khỏi hành xác a…
Thanh linh xà thả mình từ cành cây lê xuống đất, bò đến cạ vào chân Lạc Nguyệt như thành tâm trấn an. Tại cổng cung, nó dùng tốc độ nhanh nhất bò lên tường thành, mái nhà theo dõi tình hình tiểu chủ nhân. Một canh giờ kia tiểu chủ nhân bị hành xác, nó đã len lén bò qua phục kích tại cây lê tức tối trợn mắt há miệng muốn cắn người. Đến khi thái hậu và quận chúa đáng ghét đó tại cây lê ngồi xuống, nó dọa hai người một già một trẻ kinh hồn táng đởm, bất luận hậu quả thế nào. Nếu không phải nó có cốt khí tu tiên, một ngụm đã cắn chết bọn họ.
Lạc Nguyệt vỗ đầu Thanh linh xà tán thưởng “Tốt lắm, hù dọa thật tốt, chúng ta mau rời khỏi.” Nhân lúc cung nhân hỗn loạn không để ý, nàng dang tay đỡ Tiểu Chi trúng mấy trượng chí mạng khập khiễng đứng lên, cùng Thanh linh xà tìm đường trốn khỏi hoàng cung.
Thật oái ăm, hoàng cung là địa phương vào dễ ra khó, với hai người ngu ngơ như chủ tớ Lạc Nguyệt càng khó hơn. Thanh linh xà lại không thể quấn hết cả hai leo tường bò mái nhà để theo lối cũ trốn ra. Hai người một rắn lòng vòng một chập, lối ra a lối ra, mỗi lúc một vô vọng.
Lén lút nương theo tường viện, dừng chân trước một đại điện, cung nhân nghiêm túc đứng gác, Lạc Nguyệt than khổ, đi mãi không thoát, rơi vào cung điện nghiêm cẩn này thì chứng tỏ thân phận vị chủ tử của nó không nhỏ, nếu mình bị phát hiện mười phần là chết.
Tiếng bước chân đại nội thị vệ rầm rập, Lạc Nguyệt lòng nóng ran suy trước tính sau làm sao thoát khỏi truy đuổi gắt gao, lại thấy cổ kiệu màu vàng rất lớn đột ngột dừng trước mặt ngăn trở, nàng không kịp suy nghĩ đỡ Tiểu Chi vén màn bước vào trốn tránh. Thanh linh xà cũng chen chúc bò lên. Cỗ kiệu nhanh chóng khởi hành, hướng ngự thư phòng lao nhanh.
An ổn cơ thể, Lạc Nguyệt chân lông chân tóc dựng đứng khi chạm phải ánh mắt chủ nhân cỗ kiệu. Một thân hoàng bào thêu rồng dũng mãnh, tuổi hơn bốn mươi, thần sắc thư thái không hoảng hốt, ánh mắt không động sát ý nhưng khiến người nhìn không rét mà run. Nhìn kỹ hơn, nàng nhận thấy người này cùng vương gia có đến tám phần tương tự, ách… đây hẳn là hoàng đế?
Tiểu Chi bị đau đến tê liệt, thần trí còn chút thanh tỉnh, vội kéo tay tiểu thư quỳ xuống hô “Hoàng thượng vạn tuế”. Thanh linh xà ngược lại, không còn lo lắng nữa, đây là hoàng thượng đang giúp chủ nhân dọn dẹp tàn cuộc nga.
Hoàng đế không biểu cảm buồn vui, hai mắt nhẹ lướt qua tiểu mỹ nhân được cửu hoàng đệ mình thuận theo thiên mệnh chọn trúng, một lòng bảo hộ?! Không ngôn từ diễn tả diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, như tiên nữ hạ trần thuần khiết, đặc biệt đôi mắt tròn to, tròng mắt đen huyền trong trẻo có thần không một tia tạp chất khiến lòng người an tĩnh. Tại vị đã nhiều năm, trải qua năm tháng trong hoàng cung nhơ nhớp, ông đã không còn thấy được đôi mắt thế này… hẳn là từ khi mẫu phi của Kỳ mất có phải không?!
Một đoạn đường ngắn đến thư phòng, không ai một lời có thể nói ra, chỉ tận tâm quan sát lẫn nhau. Khi cỗ kiệu dừng lại, hoàng đế hắng giọng phân phó Lâm công công “Đưa nha hoàn này đi trị thương, còn tiểu nha đầu, theo ta vào trong, ta có việc muốn nói”.
Lạc Nguyệt nhìn Tiểu Chi, có chút tư lự thoáng qua, hoàng đế này có thể tin được? Tiểu Chi tuy đau đớn vẫn còn lý trí, mình không lo nổi mình để tiểu thư nhọc lòng dìu đỡ, nguy cấp cũng khó thoát thân, nhắm mắt làm theo phân phó kia cũng tốt. Nàng nhìn tiểu thư, vội mở miệng “Nô tỳ đa tạ hoàng thượng cứu giúp”, rất nhanh theo cung nữ rời đi.
Lạc Nguyệt và Thanh linh xà theo sát hoàng đế, lặng lẽ vượt qua bao cặp mắt đủ tư vị tạp trần trân trối dò xét, vào nội điện ngự thư phòng.
Hoàng đế hiên ngang lẫm liệt tại vị chính chủ thư phòng, đưa mắt phượng liếc nhìn một người một rắn, ai nha… hoàng đệ mình hết lòng dung che chở không phải tầm thường… ý tứ không nhẹ a!!!
Tiền điện rộng thênh thang, không một tiếng động, Lạc Nguyệt cùng Thanh linh xà quan sát một lượt, phía trước thư án hoàng đế không động sát ý, hai mắt sáng tinh anh sắc bén như chim ưng dũng mãnh đang ý rình con mồi lại hiện hữu trên gương mặt tiếu phi tiếu, nội tâm xao động, biến hóa khi trên kiệu và tại đây có điểm dọa người mà.
Hoàng đế Phương Chính tâm trạng vui vẻ, nhếch môi cong cong, cười như không cười mở miệng “Nha đầu, ngươi không sợ chết”?
Lạc Nguyệt nổi lên một trận run rẩy, giọng nói trầm đục, hữu lực hữu thần, không nặng nề lại đủ sức là thần kinh nàng căng thẳng, không hổ danh là nhất quốc chi chủ. So với vương gia, thần thái có hơn không kém, có phải là gen di truyền hoàng thất quá tốt?
Thấy tiểu nha đầu im lặng, vẻ mặt non nớt đáng yêu có điểm bị dọa sợ, hoàng đế ý cười càng sâu. Không muốn tiểu nữ nhân của Kỳ thêm kinh hách, ngài nhẹ giọng thêm năm phần nói “Ngươi nghĩ bản lĩnh mình bao lớn, đại náo Từ Ninh cung có biết hậu quả? Không phải Trẫm nhận ủy thác xuất hiện kịp thời, đại nội thị vệ siết chặt vòng vây, ngươi toàn mạng thoát thân ư?”
Lạc Nguyệt hạ xuống phòng bị, nhận được ủy thác, không phải là vương gia thì là ai? Nàng bình tĩnh “Ta dĩ nhiên là sợ, nhưng mấy người nữ nhân kia bức người quá đáng, cố ý bày trận hại ta, nếu không chống trả, lẽ nào ta có thể an toàn rời đi”.
Hoàng đế cười càng cao hứng, không phải là một nữ nhân tầm thường, không tệ. Ông đã nghe phong ảnh báo cáo qua, thực diện mới nhận hết thú vị. Haiza, ông chờ mong hai mươi bốn năm ngày Kỳ đạt thành nhân duyên thiên mệnh, hiện đã có thành quả, lại là tiên nữ xuất thế làm sao không tận hứng khởi. Ông tiếp tục truy vấn “Ngươi có nghĩ tiếp theo chờ ngươi sẽ là gì”?
Lạc Nguyệt lòng đã xác định, phóng lao thì sẽ theo lao, không chần chừ đáp “Cùng lắm cá chết lưới rách, ta không bảo trụ được tính mạng, cũng kéo họ theo đến Diêm cung để đòi cho mình một cái công đạo”.
“Ách”… hoàng đế nghẹn họng, thế gian có kẻ chống lại hoàng quyền không hiếm, cái chính là chưa trở thành con dâu ngang nhiên kéo mẹ chồng xuống gặp Diêm vương đòi công đạo?! Ông nhìn lại mình, suy nghĩ phải cân nhắc xử sự với nha đầu kia, nếu có một ngày bất cẩn gây thù thì nàng cũng toàn tâm đối phó với mình như vậy a.
“Phì”, thanh linh xà thở hắt một hơi, tiểu chủ nhân ngàn kiếp vẫn thế, đến thiên đình nàng còn nháo động nói gì đến một cái cung điện nhân gian. Ai nha nha, nàng như thế này không kìm chế, chỉ sợ nguyên căn chưa khôi phục đã gặp nạn, vĩnh viễn tại luân hồi sinh tử nhân gian, không thể trở về thượng giới, chính mình cũng không thoát khỏi hình dạng phàm tục này…
Một mảnh yên tĩnh, cung nhân trong đại điện tim đập “bùm, bùm”, không dám thở mạnh. Họ nuốt từng ngụm nước miếng, khẩn cầu nữ nhân siêu đẳng bất phàm phía trước mau biến mất để tai họ không nghe lời đại nghịch bất đạo kia tra tấn trái tim nhỏ bé của chính mình. Có ai đứng trước mặt hoàng thượng lại nói muốn kéo Thái hậu làm đệm thịt để đòi Diêm vương phán xét không? Hic hic, nàng là không bị xử lý thì bọn họ cũng bị diệt khẩu đó!!!
Tình cảnh dở khóc dở cười được hóa giải, Lâm công công cung kính bước vào bẩm báo “Khởi bẩm hoàng thượng, Thái hậu và Tiểu hoàng cô công chúa đến”.