“Ái ôi… ái… ôi.. hu oa… ôi….” Một loạt âm thanh đủ cung bậc từ miệng
Lạc Nguyệt phát ra. Toàn thân nàng và Thanh linh xà cuộn thành một khối
lăn vô thức khắp một đường trơn trợt. Nàng cảm nhận lực hút càng ngày
càng lớn, cơ thể chấn kinh lăn lộn trượt dài xuống vực sâu không đáy
ngàn trượng mãi không dừng. Đầu óc nàng xoay chuyển hỗn loạn nghĩ "Trượt một đường đến địa ngục sao”?!
“Bùm”, âm thanh kết
thúc màn lăn lộn trượt địa đạo của Lạc Nguyệt, nàng hai tay rờ rẫm thân
thể, cảm giác xương cốt muốn rạn nứt, hai mắt tối tăm không thấy được gì lẩm bẩm “Ôi trời ơi, mạng ta thật khổ… đây là đâu? Thanh linh, ngươi
sao rồi”???
Đưa hai tay quờ quạng, khi nãy Thanh linh
quấn quanh người Lạc Nguyệt, ăn chắc không ít khổ hơn nàng mà, bây giờ
lại không có, khó trách nàng lo lắng.
“Phìiii…”, Thanh linh xà thở một hơi dài, cái này gọi là báo cáo có mặt đi. Các đốt sống của nó như muốn rơi ra, trời ơi, người ta rơi một phát xuống đáy, nó và tiểu chủ nhân cũng rơi… nhưng ba khắc thống khổ nhào trộn lộn tới lộn
lui mới tới đáy, híc…
Mắt rắn trong đêm tối ngược lại
sáng tỏ vô cùng, Thanh linh quét một vòng toàn cảnh, không gian rộng lớn hùng vĩ, cung điện bạch ngọc sừng sững hùng vĩ. Hai mắt nó tỏa hào
quang, nhìn phía trước có lão ngoan đồng da hồng râu tóc bạc phơ cười
sáng lạng, chớp chớp mắt tinh anh nhìn nó và tiểu chủ nhân. Nó đờ đẫn,
đây không phải là… lão tiên gia chuyên gây họa cung đình, Ti lão thượng
tiên!!!
Ti lão nhìn Lạc Nguyệt, sau đảo mắt đến Thanh linh, hoan hỷ nồng đậm. Ai nha, ngàn năm nhân thế tuy không phải là
dài, nhưng không hẳn là ngắn, thật nhớ bọn họ nha. Lạc Nguyệt hai mắt mờ mịt ông đều thấy, vì mắt nàng bị màng phong chú che kín trong bóng đêm, nếu không một phàm nhân vào khi trời sụp tối có thể thấy âm nhân sinh
hoạt có phải sẽ khiếp đảm, hoặc sẽ bị cho là yêu nghiệt hay không? Còn
Thanh linh, tại sao đôi mắt lại kích động nhìn mình, lại không có một
tia hảo cảm, thật không muốn gặp mình a?
Thanh linh
không hiểu trong đầu Ti lão nghĩ gì, nếu biết nó đã gật đầu hơn nghìn
cái để xác nhận. Tiểu chủ nhân mà kết với Ti lão thành một đôi, cả thiên đình còn bị hai kẻ đại náo gây họa này lật nghiêng lật ngửa nói gì đến
nhân gian.
Lạc Nguyệt tuy hai mắt tối đen không thấy
gì, nhưng cảm nhận được không khí nơi đây có chút kỳ lạ, Thanh linh mới
phì phì giờ yên lặng cứng ngắc, có cái gì bất ổn?
Ti
Lão chu miệng ủy khuất, hai kẻ tri âm của mình thành tâm mong ngóng lại
tỏ ra hờ hững. Vung tay quét ngang tầm mắt Lạc Nguyệt, lẩm bẩm khấn
niệm. Nàng chớp chớp liên hồi, hai mắt thấy rõ từng đường tơ kẽ tóc
trong bóng đêm, nhoẻn nụ cười tươi sáng, dung nhan mị hoặc chúng sinh,
miệng nhỏ anh đào thảng thốt “Wu oa”. Lần đầu tiên nàng có thể nhìn thấy trong bóng đêm, dù ở hiện đại ba mình đã bỏ ra không ít tiền mời biết
bao bác sĩ chuyên khoa mắt giỏi nhất cũng không điều trị được, nhất thời cảm giác mới mẻ kích thích dây thần kinh thị giác hoạt động hết công
suất, láo liên dáo dác nhìn bốn phía.
Hai mắt nàng
giao với đôi mắt tròn to chớp nháy trên khuôn mặt hồng hào của Ti lão,
tinh anh ngưng tụ, chân chân thực thực quen thuộc, nhưng ngẫm nghĩ mãi
không biết đã gặp nơi nào.
Ti lão nhìn biểu hiện của Lạc Nguyệt, nội tâm hưng phấn không ít hỏi “Nha đầu, ngươi nhận ra ta đúng không”?
Lạc Nguyệt cứng đờ, nhìn lão ngoan đồng trước mặt, hai mắt sáng long lanh
mong chờ như tiểu hài tử, không biết tâm trạng của mình ngổn ngang cái
gì, mờ mịt lắc đầu thay cho câu trả lời.
Ti lão buồn
bực, mặt xị xuống, Cửu Nguyệt a Cửu Nguyệt, ta cực khổ chống lại hạ chú
của Thái mẫu nương nương kéo ngươi về Hạ Kinh quốc, cùng Bích Lạc đế
quân hoàn một kiếp cuối cùng trong kiếp nạn sinh tử luân hồi ngàn năm,
vậy mà ngươi một chút ấn tượng về ta cũng không có. Phũ phàng, thật quá
mức phũ phàng!!! Nhếch môi méo xệch hờn dỗi, ông ủy khuất kể lể “Ta nhân lúc ngươi ngủ say, bắt hồn ngươi về đây, mới có mấy ngày, ngươi đã
quên”?
Lạc Nguyệt hai mắt càng lúc trợn càng lớn, bao
nhiêu cảm xúc thân thiết mới lần đầu gặp mặt chỉ vì lời kể lể của lão
ngoan đồng mà biến mất, thay vào đó là một cỗ tức khí xâm lấn, sát ý
cũng dần hình thành. Nàng nhoáng một cái nhào tới, hai tay như ma trảo
bóp chặt cổ lão ngoan đồng gào thét mắng “Cái lão ngoan đồng chết tiệt
nhà ngươi, ăn no rững mỡ không có gì làm nên bắt bà cô ta về cổ đại quái quỷ này chịu bao nhiêu chà đạp, ta liều mạng với ngươi”!!!
“Ặc… ặc… buông…”, Ti lão khổ sở rên rỉ, thở cũng khó khăn, ai ôi… nhìn nha
đầu kia mảnh dẻ yếu ớt, lấy đâu ra khí lực lớn như vậy? Lão lại không
thể dùng thần lực, nếu sơ sẩy lấy mạng tiểu nha đầu, thiên đế có khi băm vằm lão nuôi giao long.
Thanh linh khóe miệng ngoác
rộng, hận không thể cười lớn lăn lộn, Ti lão xấu xa, thật không hiểu
tiểu chủ nhân hận mình vì đâu sao? Nó cũng muốn hung hăng chỉnh lão,
ngại vì không đủ bản lĩnh, có tiểu chủ nhân thay thế trị lão một trận ra trò, nó vui vẻ không hết… Ha ha, cái này là làm ơn mắc oán, lão cũng là có ý tốt giúp hai chủ nhân khôi phục tiên căn trở về thượng giới, nhưng không nghĩ rằng tiểu chủ nhân là phàm nhân, đột nhiên bị bắt rời khỏi
người thân, đưa tới một nơi xa lạ chịu ủy khuất, không sinh hận muốn bóp chết lão mới là lạ.
Lạc Nguyệt hạ quyết tâm bóp chết
lão ngoan đồng, tay siết chặt không buông. Ti lão hết cách hít thở, toàn thân hóa thành làn khói trắng phiêu lãng bay mất, không quay đầu nhìn
lại một cái. Tiểu nha đầu tuy đã là phàm nhân, nhưng bản tính hung hăng
nghịch ngợm thiên định khó giải, trốn trước tính sau.
Lạc Nguyệt hai tay hụt hẫng, làn khói đã bay xa, tức giận chưa nguôi nói
với theo “Tốt nhất là lão tránh xa ta ra, nếu không, một lần gặp là một
lần ta bóp cổ lão, xem lão có thể giữ được cái cổ già nua đó được bao
lâu mà làm càng”!!!
Hai mắt nàng lướt qua điện bạch
ngọc, tường cẩn ngọc lưu ly óng ánh, chạm trổ hoa lá tinh xảo. Nó nguy
nga, tráng lệ, như thu hết tinh anh thiên địa vào mình. Nhưng đúng lúc
này, lại xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, với mình một hình dáng, đầu óc
nàng chuyển động suy nghĩ “Ách, đây chắc là… hồn phách chân chính của
thân thể này sao”?
Hồn phách lơ lửng, hai mắt hung
quang, sắc mặt vì thế dữ tợn khó coi, truyền âm lạnh lẽo “Ngươi, cái cô
hồn thế giới xa xăm, mau trả thân xác lại cho ta”.
Lạc Nguyệt mới uất ức, rõ ràng là bị lão ngoan đồng kia bắt đến đây chịu
tội, làm như nàng thèm khát ham muốn lắm không bằng. Nàng mở miệng cũng
có chút hằn hộc “Ngươi nói ta là cô hồn, không nhìn lại mình là dã quỷ
à? Nếu ngươi không hồn lìa khỏi xác, ta làm sao có thể bị bắt ép đến
đây”!
Hồn phách tức tối, nó đâu muốn rời đi, lại bị
chính Ti lão thượng thần dùng niệm chú kim cang trói buộc thoát xác, để
cái cô hồn kia chiếm thân xác, chính mình thành dã quỷ phiêu bạt nhân
gian. Nhưng nó kìm lại, hầu đồng của Thái mẫu nương nương căn dặn nó tìm mọi cách ly gián nàng ta và Kỳ vương gia, để hai người suốt đời không
tương hợp phu thê, nó cũng viên mãn tu luyện chờ ngày thiên địa chuyển
giao, hút tinh hoa nhật nguyệt hình thành cốt tiên.
Nó cười nhạt, âm thanh hạ xuống nhẹ nhàng “Ngươi và ta cũng là thiên số
chưa tận, lại bị Ti lão thượng tiên đùa giỡn nên mới có cảnh ngộ này.
Ngươi mau nhìn những người thân của ngươi”.
Hồn phách
đưa tay chỉ về gương lưu ly giữa đại điện bạch ngọc, mặt gương lóe sáng, phản chiếu hình ảnh ba mẹ Lạc Nguyệt ôm thân xác nàng chết lâm sàng
khóc rống, hai mắt trũng sâu thâm đen, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống.
Mẹ Lạc nức nở nghẹn ngào “Nguyệt nhi, sao con không tỉnh lại, con muốn
mẹ buồn rầu mà chết đi sao… hu hu… mẹ xin con, Nguyệt nhi, mau tỉnh…
tỉnh…”.
Ba Lạc đẫm lệ, đau đớn tâm can nói nỉ non
“Nguyệt nhi, con mau tỉnh, tại sao lại thế này? Ba chỉ có duy nhất một
mình con, con mau tỉnh…”
Lạc Nguyệt lệ tràn đầy mặt,
đưa tay chạm vào gương mặt ba mẹ gào to “Ba, mẹ, con đây, con đây mà,
hai người ngước lên nhìn con…” bàn tay nàng vừa chạm, mặt gương lưu ly
tối đen, hình ảnh kia cũng vì thế không còn. Nàng toàn thân vô lực ngã
ngồi ra đất, nước mắt xối xả như mưa tuôn.