Hàn Tuyết nhanh chóng trở lại căn nhà hoang. Nàng vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng ho dữ dội cùng giọng điệu hoảng hốt của Bối Ngự Phong:
"Tiểu Nhạc, muội làm sao thế?"
Hàn Tuyết tới bên cạnh Bối Linh Nhạc và bắt mạch cho nàng. Bối Ngự Phong lo lắng hỏi:
"Dạ cô nương, cô vừa đi đâu thế? Tiểu Nhạc đột nhiên ho ra máu đen. Liệu muội ấy có sao không?"
Trước khi mẫu thân qua đời, người đã giao Tiểu Nhạc cho hắn chăm sóc. Hắn luôn yêu thương đùm bọc Tiểu Nhạc. Chỉ cần là thứ nàng thích hắn đều tìm mọi cách lấy cho nàng.
Ai ngờ bọn người xấu xa đáng chết đó lại phái thích khách hạ độc thủ với huynh muội hắn.
Khi Tiểu Nhạc bị thương, hắn gần như phát điên lên. Nhìm muội muội cả người tím tái ngất đi, hắn rất sợ sẽ mất đi người thân cuối cùng này.
Nhưng thật may mắn, họ đã gặp Dạ Hàn Tuyết. Nàng đã ban phát hi vọng sống sót cho huynh muội hắn.
Hàn Tuyết nhìn thấy sự lo sợ trong mắt Bối Ngự Phong. Nàng vỗ vai hắn và nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng lo! Đó chỉ là thuốc có phản ứng thôi. Nàng thổ huyết càng nhiều thì càng tốt. Đó là chất độc bị ép ra ngoài"
Bối Ngự Phong gật nhẹ đầu và siết chặt lấy bàn tay Bối Linh Nhạc. Đột nhiên, Hàn Tuyết rút từ trong ngực áo một tờ ngân phiếu 500 lượng. Nàng đưa ra trước mắt Bối Ngự Phong và lạnh nhạt nói:
"Ngươi cầm lấy. Số bạc này đủ để huynh muội ngươi không quá chật vật"
Bối Ngự Phong sững người nhìn tờ ngân phiếu. Hắn vội đẩy tay Hàn Tuyết, áy náy nói:
"Ta không dám nhận đâu. Cô nương đã giúp huynh muội ta rất nhiều rồi"
Nàng khẽ lắc đầu đáp:
"Ta đâu có nói là cho ngươi. Số tiền này ta cho ngươi vay. Sau này có thì trả lại cho ta. Được chứ?"
"Nhưng mà..."
Hàn Tuyết liền dúi tờ ngân phiếu vào tay hắn. Xong, nàng tìm một góc thoải mái ngả lưng ngủ. Bối Ngự Phong nhìn trân trân thứ trong tay mình. Một dòng nước ấm áp len lỏi trong tin hắn. Giữa biển người vô tâm, không ngờ hắn lại có cơ hội gặp người có tình có nghĩa như thế. Càng lúc nàng lại càng khiến hắn yêu nàng nhiều hơn. Hắn phải làm sao bây giờ?
***
Sáng hôm sau.
Thật may mắn! Bối Linh Nhạc an ổn cho đến sáng. Dù sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt yết ớt nhưng chất độc đã hoàn toàn bị loại bỏ. Hàn Tuyết cho nàng uống một viên thuốc bồi bổ cơ thể.
"Muội muội ngươi ổn cả rồi. Giờ chỉ cần tĩnh dưỡng nửa tháng là sẽ khoẻ lại" Hàn Tuyết cười nhẹ thông báo.
Bối Ngự Phong nghe vậy liền thở phào như trút được tảng đá đè ở ngực. Sau đó hắn quay sang phía Hàn Tuyết, trân thành nói:
"Đa tạ cô nương đã cứ sống thân muội. Huynh muội chúng ta nguyện đi theo báo ân cô nương cả đời"
Nàng trào phúng nhìn hắn đáp:
"Ngươi có thể làm gì? Ngươi vẫn nên đưa muội muội ngươi trở về nhà thì hơn"
Sắc mặt Bối Ngự Phong trầm xuống, trong mắt ngập tràn hận thù. Nhà ư? Chốn ăn thịt, uống máu người ấy đã không còn là nhà của họ từ lâu lắm rồi. Hắn lạnh giọng đáp:
"Chúng ta không có nhà"
Hàn Tuyết nhìn thấy tia thù hận trong mắt hắn. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với hai người họ. Và chuyện đó rất có khả năng liên quan tới thương tích của Bối Linh Nhạc.
"Thôi được rồi, ta vào thành mua thuốc và thức ăn. Ngươi ở lại trông nàng ấy" Nói rồi nàng xách tay nải hướng Lạc thành đi tới.
Nửa canh giờ sau nàng quay lại. Lạ là cánh cửa nhà bị đổ sấp xuống. Trong nhà có tiếng va chạm của binh khí. Biết có chuyện chẳng lành, Hàn Tuyết vội lao vào. Bối Ngự Phong đang giao đấu với 3 tên thích khách bịt mặt. Võ công của chúng không tính là lợi hại nhưng một mình Bối Ngự Phong chống đỡ cũng rất chật vật. Chưa kể hắn còn đang bị thương. Vận động mạnh như thế, xương sườn bị gãy xiên ngang xiên dọc rất đau.
Nàng cúi xuống rút con dao dưới gấu váy. Sau đó nàng lao tới bất ngờ cắt cổ một tên. Hai tên còn lại thấy đồng bọn chết bất thình lình thì mới để ý tới người mới tới. Bối Ngự Phong ôm mạng sườn suy yếu nói:
"Dạ cô nương mau chạy đi"
Nghe vậy một trong hai tên thích khách hừ lạnh và dữ tợn nói:
"Hừ, muốn chạy ư? Nộp mạng đi nhóc con"
Tức thì hai mũi kiếm sắc nhọn lao nhanh về phía nàng. Hàn Tuyết lặng lẽ tỏa ra sát khí kinh người. Đợi tới khi bọn chúng gần, nàng dùng sức đá mạnh vào hạ bộ của chúng. Sau đó, lấy đà bật cao lên rồi dùng dao găm kết thúc sinh mạng hai tên đó.
Đột nhiên có tiếng vỗ tay cùng một giọng nói đàn ông như xa như gần vang lên:
"Giết hay lắm. Võ nghệ không tồi. Còn nhỏ tuổi mà đã xuất sắc như vậy lớn lên chắc chắn làm nên chuyện lớn. Ngươi có muốn gia nhập Long Hổ môn chúng ta không?"