CHƯƠNG 11.1 PN2:CHUYỆN NHÀN RỖI 2
1. Tiểu thiếp bỏ trốn
Thang Viên ôm con thỏ ngồi yên ở trong phòng, quản gia tìm đến y nói chuyện phiếm.
Quản gia: “Thu Lan không biết thế nào, rời nhà đi ra ngoài.”
Thang Viên: “Phải không?”
Quản gia: “Đúng vậy! Ngày hôm đó nói là về nhà mẹ đẻ, rồi đi mười ngày, ta sai người đi đón, trong nhà nàng người ta nói ba ngày trước đã trở về vương phủ.”
Thang Viên: “Có bị bắt cóc không?”
Quản gia: “Không có? Không nhận được thư nặc danh gởi đến đòi tiền a!”
Thang Viên oán thầm: E rằng muốn ngươi cũng sẽ không chịu?
Quản gia: “Ngươi nói cái gì?”
Thang Viên: “Không có gì a, ta chưa có nói cái gì…”
Quản gia: “Ta còn tưởng ngươi làm cái gì đó….”
Thang Viên: “Ta cũng không phải là loại người này, ta không có làm gì cả, nhưng thật ra nàng đã đến cảnh cáo ta.”
Quản gia: “Lúc nào? Nói cái gì?”
Thang Viên: “Ngày đó, ta cùng Vương gia đi dạo hoa viên, con thỏ kia không biết như thế nào liền ngắm lấy gốc cây Thiên Trúc quỳ, ta đuổi không kịp, nên Vương gia đuổi theo. Lúc này Thu Lan đến, thấy ta liền nói một số câu khó nghe.”
Quản gia: “Vương gia nghe thấy?”
Thang Viên: “Không biết. Nhưng mà… nàng còn nói cái khác…”
Quản gia: “Nói cái gì?”
Thang Viên: “Nàng nói, Vương gia mặc dù bộ dạng có chút xấu….”
Quản gia: “( ⊙ o ⊙ ) a!?”
Thang Viên: “Tính tình cũng kém một chút….”
Quản gia: “(⊙o⊙) nga?”
Thang Viên: “Lại không chịu nhận sự chiếu cố của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu….”
Quản gia: “Cô ~~(╯﹏╰)b…..”
Thang Viên: “Nhưng mà cao thấp cũng là một Vương gia, bảo ta chuyện không phải của mình. Còn nói cái gì là Vương gia ở bên ngoài làm chuyện tai tiếng, đón ta về đây là để che đậy…”
Quản gia: “Vương gia nghe thấy sao?”
Thang Viên: “Hình như là không. Khi ta nhìn Vương gia ôm con thỏ, mặt cũng bình thường.”
Quản gia: “Ta nếu là nàng, ta cũng sẽ rời nhà bỏ trốn a!”
Thang Viên: “Không biết. Dù sao thì ta thấy nàng khi hai mắt nhìn thấy Vương gia thì khẽ đảo nằm thẳng cẳng.”
Quản gia: o(╯□╰)o
2. Họa họa
Vương gia cùng quản gia khi còn nhỏ lúc đó đang đọc sách, quản gia là thư đồng của Lục Vương gia.
Lục Vương gia (tám tuổi): “Tiểu Li [quản gia tên là Bạch Li ], đến xem bức tranh ta vẽ này.”
Quản gia (chín tuổi): “Bức tranh gì vậy ạ?”
Lục Vương gia: “Là một gốc cây lê.”
Quản gia: “Lê? Chỗ nào giống cây lê chứ? Quả lê cũng không có lấy một quả! Đâu có cây lê nào mà thân cây quanh năm khô cằn khúc khuỷu?”
Lục Vương gia: “Quả lê bị ta ăn hết rồi.”
Quản gia: “Lá cây cũng phải có chứ? Lá cây cũng bị ngươi ăn?”
Lục Vương gia [cầm lấy bút lông bôi nè tô nè… trên giấy]: “Vậy không phải có lá cây sao? Vậy là cây lê được rồi?”
Quản gia: “Giống như cành dài ngoắt ngoéo, đỉnh dính cái gấu múc nước.”
Lục Vương gia: “Rành rành là cây lê.”
Hai người khắc khẩu một trận, lại đi chỗ khác chơi, bức tranh vẫn ở trên bàn học, bị Cửu Vương gia nhìn thấy.
Cửu Vương gia (sáu tuổi): “Đây là cái gì a?”
Nhị Vương gia (chín tuổi): “Dây xích sắt buộc một quả cân!”
==========Hết chuyện nhàn rỗi 2==========