CHƯƠNG 16 PN3
==========Giới thiệu (lời của ta)==========
Sau khi theo dõi hoàn câu chuyện tình của Triệt – Viên, thiết nghĩ chắc mọi người luôn có những chi tiết thắc mắc hok lời giải.(có hỏi ta thì ta cũng hok bít đâu)
Chính vì vậy mà có những phần phiên ngoại để giải đáp những thắc mắc.
Có thể nói đây là những đoạn “video clip mật” giờ G mới được công bố….. có lẽ tác giả chờ VG đi ra phía Bắc mới dám công bố….^.^~)
==========
Giờ là video clip tường thuật trực tiếp cùng cận cảnh “đêm anh Viên say rượu”.
==========
Thang Viên “đùa giỡn” Vương gia
Vương gia dự yến tiệc ở trong cung, Thái Hậu vốn muốn lưu hắn ở trong cung qua đêm, Vương gia một lòng chỉ lo nghĩ đến Thang Viên, sao mà chịu ở lại?
(Đó người “chồng” mẫu mực nha, dù ăn chơi nhưng vẫn nhớ đến vợ)
Vội vã chạy về, đã thấy Thang Viên mơ mơ màng màng nằm bò ra bàn, miệng vẫn còn than thở: “Quản gia quá ư keo kiệt….”
(vị “vợ” này thì nhậu đến không nhớ tới “chồng” mình lun…(_._?)~)
Vương gia đi tới đem Thang Viên đỡ lên, Thang Viên miễn cưỡng mở to mắt nhìn thì ra là Vương gia, lắc lắc đầu, gọi một tiếng Vương gia rồi lại ngủ. Vương gia trừng liếc y một cái, chỉ tiếc là Thang Viên nhắm mắt lại nên không thể nào nhìn thấy. Vương gia bất đắc dĩ ôm lấy Thang Viên đặt lên giường, tay thoát quần áo y, ai ngờ Thang Viên vừa tỉnh lại, tay nắm lấy cổ tay Vương gia, mơ mơ màng màng ghé sát vào Vương gia, cẩn thận quan sát hồi lâu mới nói: “Là Vương gia a! Không phải là đêm nay không về sao?”
Vương gia híp mắt nhìn Thang Viên đang sát vào mình, chóp mũi suýt nữa chạm được hai má của mình, vừa định mở miệng răn dạy, lại thấy mắt Thang Viên lại đóng, đầu ngửa về phía sau, đập vào cái cột giường một tiếng “boong”, miệng la đau, mới trợn mắt tay sờ sờ đầu, nhìn Vương gia liếc mắt một cái nói: “Vương gia tại sao đánh ta?” Giọng nói như ủy khuất, khóe mắt cũng đỏ dần lên. (…(=ε=!)…hồi nào???)
Vương gia mở to cả hai mắt nhìn, vừa định thanh minh, Thang Viên lại nhắm mắt ngã vào trong lòng Vương gia, nỉ non nói: “Hảo khốn.”
Vương gia cắn chặt răng, đem y ôm lấy thả lại trên giường, thoát quần áo, kéo chăn đắp che khuất y, lại duỗi tay cởi quần áo chính mình, tay kéo Thang Viên lại rồi mới nằm xuống, Thang Viên lại mơ mơ màng màng, nhìn Vương gia nói: “Ơ? Vương gia, ngươi sao lại ở đây?”
Vương gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là nhà của ta!”
Thang Viên “Nga” một tiếng lại tiếp tục nằm xuống, nhắc lại câu nói: “Thì ra là nhà Vương gia….” Lại đột nhiên ngồi dậy nói: “Ta sao lại ở đây?”
Vương gia “Hừ” một tiếng nói: “Ta mua ngươi.”
Thang Viên mê mang chớp mắt, nhìn Vương gia nói: “Vương gia mua ta…” Suy nghĩ một hồi bất ngờ tỉnh ngộ nói: “Đúng a, ta được Vương gia chuộc thân….” Nói xong nhìn Vương gia: “Tiểu nhân bây giờ là hạ nhân của Vương gia…..”
Vương gia tối đen nghiêm mặt nói: “Ngươi vẫn còn nghi ngờ?”
“Không có….” Thang Viên nói xong, phù phù một tiếng nằm xuống.
Vương gia nhìn y cắn chặt răng, thở hổn hển cũng nằm xuống. Tay vừa chạm đến người Thang Viên, Thang Viên liền quay đầu nhìn nhìn Vương gia, nói: “Vương gia thích ôm ta ngủ…” Nói xong thì xê dịch người đến gần Vương gia, đem thân tựa vào người Vương gia, hai tay vươn ra ôm Vương gia.
Vương gia thấy y chủ động như vậy, trái lại có chút không quen, trầm ngâm một hồi, mới đem tay ôm thắt lưng y. Thang Viên đột nhiên cười ra tiếng, nói: “Vương gia, ngứa….” Nói xong vặn vẹo thân mình, đem tay Vương gia đẩy ra. Lại giương mắt nhìn Vương gia nói: “Vương gia, hình như chưa từng cười a?”
Vương gia lãnh nghiêm mặt hỏi: “Bổn vương sao phải cười?”
“Tiểu nhân lấy lòng Vương gia như vậy, cũng không bao giờ thấy Vương gia cười một lần, quả thực rất thất vọng…..” Thang Viên bĩu môi nói: “Vương gia, ngươi cười một cái đi?”
Vương gia tối đen nghiêm mặt nhìn Thang Viên “Hừ” một tiếng, tay đè bụng Thang Viên: “Ngủ!”
Thang Viên cũng không chịu buông tha, nửa như làm nũng, nửa như khẩn cầu nói: “Vương gia, ngươi chỉ cười một cái thôi!”
Vương gia cắn răng nói: “Bổn vương không làm!”
Thang Viên bĩu môi nói: “Vương gia miễn cưỡng…. cười với ta một cái thôi?”
Vương gia thở hổn hển lặp lại lần nữa: “Bổn vương nói, không là không! Ngươi muốn làm khó bổn vương đúng không?”
“Ta đây dạy cho ngươi được không?” Thang Viên cười hì hì nói, thân mình nằm sấp lên người Vương gia, tay kéo khóe miệng Vương gia nói: “Giống như vậy nè, khóe miệng vểnh lên…..”
Vương gia hít vào một hơi, sững sờ ngớ người nhìn Thang Viên giở trò với hắn, không thể tưởng được y tự nhiên trở nên lớn mật như vậy, trong một lúc cũng không biết phải làm sao.
“Vương gia cũng không biết hôn nha? Để ta chỉ cho ngươi….” Thang Viên nói xong đem môi phủ lên môi Vương gia, đầu lưỡi nhẹ nhàng do thám, luồn vào miệng Vương gia. Vương gia sửng sốt một chút, trợn to mắt nhìn Thang Viên đang khép hờ mắt, thần sắc mê ly dán sát vào mình, đầu lưỡi khéo léo ôm lấy đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng dây dưa, ôn nhu trằn trọc. Vương gia chỉ cảm thấy bụng nóng dần lên, lấy tay ôm thân mình Thang Viên, đem thân mình mạnh mẽ áp chế y, dùng tay xé quần lót trên người y, đầu ngón tay chạm vào thù du nho nhỏ trước ngực liên tục dây dưa.
Thang Viên “Ngô” một tiếng, muốn đem đầu lưỡi từ trong miệng Vương gia thu về, không nghĩ lại bị Vương gia áp chế, một tay nâng sau cổ y, nồng nhiệt dính chặt dây dưa với mình, tay kia cũng đã luồn vào bên trong quần áo vuốt nhè nhẹ. Thang Viên vặn vẹo thân mình cầu xin tha: “Vương gia.. Đừng…”
“Chính ngươi khai hỏa, không thể trách ta!” Vương gia thở hổn hển nói, nâng tay thoát quần lót Thang Viên, há mồm ngậm thù du trước ngực khẽ cắn.
“Ngô… A! Không phải… Ta không có…” Tay Thang Viên lung tung đẩy ra, lại bị Vương gia bắt được tay, đặt trên dục vọng chính mình, Vương gia cười nói: “Không muốn sao? Ngươi rõ ràng cũng rất muốn…”
Thang Viên đỏ mặt, thật thảm thương nhìn Vương gia: “Không…”
Vương gia kéo tay y giữ tại nơi nóng như thiêu đốt kia, Thang Viên nhẹ giọng rên rỉ: “Ngô.. Không muốn… Ngô….”
“Không muốn?” Vương gia trêu tức nói: “Thật sự không muốn?” Nói xong tay nắm lấy dục vọng nóng như lửa kia, chậm rãi lộng: “Không muốn sao?”
“Ngô… Ừ… Mau một chút…” Thang Viên nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
“Ngươi không phải không muốn?” Vương gia híp mắt hỏi.
“Ngô…” Thang Viên toàn thân mình đều đỏ lên, chối nửa ngày, mới mở miệng nói: “Muốn…”
“Muốn cái gì?” Vương gia mở miệng trêu tức, chậm rãi vỗ về chơi đùa hai ngọn đồi trắng như tuyết của Thang Viên hỏi.
“Muốn Vương gia…” Thang Viên cắn môi dưới nhỏ giọng nói.
“Vương gia? Vương gia nào?” Vương gia ác ý nhéo một phát vào mông Thang Viên hỏi.
“A! Triệt, ta muốn ngươi! Muốn…..” Thang Viên khóc thút thít nói.
“Hảo.” Vương gia ở bên tai Thang Viên nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải muốn nhìn thấy ta cười sao? Nhìn ta a.”
“Ngô…” Thang Viên giương mắt nhìn Vương gia, khóe mắt hồng hồng, mặt đầy sắc dục, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Triệt…”
Vương gia gợn khóe miệng lên, điệu bộ không được tự nhiên nở nụ cười.
“Triệt, ngươi đang cười sao?” Thang Viên bĩu môi nói: “Thật khó coi a…”
“Ngươi lại dám nói bổn vương khó coi!” Vương gia hung tợn đẩy vào Thang Viên một cái nói: “Xem ngươi còn dám không!”
“Ngô… Nhẹ một chút… A…” Thang Viên kêu lên sợ hãi, luôn miệng cầu xin tha: “Không dám, không dám … Vương gia tha mạng a!”
(em này đùa gì mà hại thân thế hok bít…^_^)
==========Hết PN 1=========