Nói xong, tay sờ đến một bên thắt lưng, một phen đem nhuyễn kiếm lấy ra.Theo thời gian, mặt trời càng lên cao, ánh nắng sáng lạn chói mắt chiếu trên lưỡi kiếm, loé ra ánh sáng, hàn khí bức người.
Cô mày liễu khẽ nhếch, tà mị liếc nhìn Minh Lan. Minh Lan hiểu ý, bóng dáng màu trắng như đại bàng bay vút, dừng lại trên đài, phất tay gọn gàng một cái, bảo kiếm bên hông bay ra hướng cô.
Cô tiếp được kiếm, mở kiếm ra khỏi vỏ. Bảo kiếm vừa lây ra, đem vỏ kiếm đẩy về cho Minh Trúc. Cô một tay cầm kiếm như một vị tướng quân xinh đẹp trên chiến trường, tóc đen theo gió tung bay.
“Một chiêu định thắng thua.”
Băng Tuyết Nhi lạnh lùng nói với Diệp Huyền, tay phải cầm bảo kiếm nhắm thẳng vào hắn. Lưỡi kiếm sắc bén, cả thanh kiếm giống như bị một lớp ánh sáng mờ ảo bao lấy. Chiêu đầu tiên, Diệp Huyền còn có thể tránh thoát công kích của Băng Tuyết Nhi, nhưng ba chiêu sau, cô nhìn có vẻ lười biếng, động tác uể oải nhưng đường kiếm lại vô cùng hiểm hóc, kiếm khí cũng ngày càng sắc bén. Diệp Huyền né tránh không kịp, bị cô đâm trúng, máu tươi đỏ sẫm từ ngực hắn phụt ra, bảo kiếm của Minh Trúc vẫn còn cắm trong ngực.
“Ngươi…”
Diệp Huyền chỉ vào Băng Tuyết Nhi, hai tròng mắt hẹp dài trừng lớn. không nghĩ đến mình cư nhiên lại cứ như vậy mà bị đâm trúng, thật không thể nào lại như vậy được. Hắn võ nghệ phi phàm, sao lại có thể bị đánh bại bởi một nha đầu chứ?
Cô nhích tay, đem kiếm rút ra. Máu đỏ sẫm theo miệng vết thương phụt ra, xinh đẹp mà chói mắt. Cô vút mộ tcái, hạ xuống một bên
Một tiếng trống vang lên, thân hình gầy gò của Diệp Huyền ngã xuống sàn. Lại vẫn như cũ trợn tròn mắt nhìn côn, rõ ràng là không cam lòng.
“Minh Trúc.” Cô thờ ơ liếc Diệp Huyền một cái, sau đó lạnh lùng hướng Minh Trúc . “Lên đây.”
Minh Trúc nhanh chóng bay vút lên đài, ánh mắt oán hận trừng Diệp Huyền, chỉ hận không thể tận tay rút gân, lột da hắn.
“Kẻ thù ngay trước mắt, muốn định đoạt thế nào tuỳ ngươi.” cô ngón tay khẩy một cái, điểm trụ huyệt đạo của Diệp Huyền. Mặc kệ hắn nhìn nàng một cách oán độc, mày liễu nhếch lên, lại bồi thêm một câu.“Hay là muốn băm chém ngàn mảnh rời đem làm mồi cho thú rừng?”
Mọi người nghe vậy không nhịn đwọc đô mồ hôi lạnh, nữ tử này không ngời lại ngoan độc như vậy. Cho dù là kẻ thù, lấy tính mạng cũng là được rồi đi, hiện tại lại còn muốn đem hắn phanh thây ngàn mảnh, làm mồi cho thú rừng sao? Nhìn Diệp Huyền trên mặt đất không thể nhúc nhích, bọn họ bây giờ lại hơi có chút thương xót cho hắn.
“Phanh – thây – ngàn –mảnh.” Minh Trúc oán hận trừng mắt nhìn Diệp Huyền, gằn từng chữ.Cả người hận ý như núi lửa bùng nổ, không chút nào che giấu. Nàng muốntận mắt nhìn thấy tên ác nhân này bị một đao rồi một đao hạ xuống người, cho hắn biết thế nào là đau đớn, lấy máu hắn rửa sạch tội lỗi cả đời.
“Được.” cô gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói. “Phanh thây ngàn mảnh.”