Lời nói của Hiên Viên Dạ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cô sửng sốt. Sợi tóc màu đen nhẹ nhàng mà tung bay tùy ý, sắc trời sẫm dần, ngoài cửa sổ ánh sáng có chút mờ đi, chích dư lưu đầy trời ánhsáng ngọc dư quang ghi lại lúc trước huyến lệ.
Tha thứ hắn sao?
Đôi mắt nhìn nam nhân đang bất an, rõ ràng là vương bễ nghễ thiên hạ ,cũng sẽ xuất hiện khủng hoảng như vậy, biểu tình sợ hãi. Là yêu đi, chỉ có yêu, mới sợ hãi mất đi, mới có thể trở nên vô thố như thế
Nói không trách hắn, trong lòng lại đau đớn khắc sâu như vậy . Hắn yêu mình, chính mình chưa từng không có thương hắn. Cũng là bởi vì quá yêu,mới có thể để ý hắn phản bội tình cảm của chính mình. Nhưng là hiện tại ? Biết rõ nguyên do, biết hắn thân bất do kỷ, cô còn nghi ngờ hắn sao?
Gió , lẳng lặng phất qua
Tay áo hai người tung bay, con ngươi nhìn lẫn nhau, thật cẩn thận, như đang đi trên một miếng băng mỏng.
Hiên Viên Lãnh chờ mong nhưng nhìn thấy sự trầm mặc của cô liền hạ dần nhiệt độ.vẻ mặt vốn luôn phấn chấn dần trở nên ảm đạm. Cô không tha thứ cho hắn sao? Dù chính mình là thân bất do kỷ, nàng cũng khôngchịu tha thứ cho hắn sao?
“Ta đã hiểu.” Hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt uể oải. Đều do chính mình nhất thời không chú ý, mới có thể bị người ta thiết kế, mới có thể lâm vào cục diện xấu hổ như hiện tại. Không thể trách cô, nếu đổi lại là cô bị người ta thiết kế, chính mình cũng vô pháp thản nhiên nói tha thứ cho cô. Có lẽ là bởi vì rất để ý,mới càng khó có thể nói ra hai chữ “tha thứ”
Cô sửng sốt, hắn biết cái gì ? Nghĩ rằng chính mình không tha thứ cho hắn sao?Nhưng là tha thứ sao? Chính cô cũng không có đáp án. Nếu không tha thứ, có phải hay không hai người cứ như vậy trở thành người xa lạ? Nếu tha thứ, khúc mắc trong lòng còn tồn tại, cũng vô pháp dung hợp trở lại giống như lúc ban đầu!
“Nương Tử, ngươi không cần rời xa ta , được không?”
Không nghĩ sẽ mất đi nàng, dù hiện giờ nàng không chịu tha thứ cho hắn.Nhưng hắn có thời gian cả đời để bù đắp cho nàng, chỉ cần nàng chịu ở bên cạnh hắn
Hiên Viên Lãnh ngẩng đầu lên, quyết tâm kiên định.Hắn như thế nào có thể bỏ cuộc đâu, như vậy tuyệt không giống như Hiên Viên Lãnh hắn. Đôi mắt đang ảm đạm bỗng chốc sáng ngời.
“Cho dù hiện tại ngươi không tha thứ cho ta, cũng xin ngươi típ tục ở lại bên người ta. Ta nguyện ý dùng tất cả thời gian còn lại để bù đắp ... ...”
Đôi mắt thâm thúy nhìn cô, một người chiến thần tuổi trẻ ngạo nghễ vì yêu , cơ hồ là khẩn cầu , buông tha cho tôn nghiêm của chính mình, vãn hồi tình yêu của chính mình......
Cô hơi cúi đầu, nàng yêu nam nhân này, điểm ấy chính nàng rõ ràng bất quá. Có lẽ là vì hắn giống cô là người ngạo nghễ, có lẽ cũng chỉ là một loại cảm giác động tâm. Nhưng muốn cô cứ thế mà buông tha cho hắn, tự nhiên là nàng không muốn. Huống chi cứ như vậy buông tha cho hắn, chẳng phải là tiện nghi cho ả, người đã thiết kế lên cục diện này. Không, việc thiệt thò như vậy cô chưa bao giờ làm.
“Ta có nói không muốn ngươi sao?”
Ngẩng đầu,đôi mắt nhìn về phía Hiên Viên Lãnh, tức giận nói. Nam nhân này nhưng lại tự hỏi tự đáp, bất quá nghe được hắn như thế buông tha cho tự tôn của chính mình mà khẩn cầu, trong lòng cô thư thái không ít.
“Kia, đó là tha thứ cho ta ?” Hiên Viên Lãnh bị lời nói của Lãnh Loan Loan dọa thành sửng sốt, dường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.Vô thố như vậy, không giống đế vương ngạo nghễ , ngược lại giống như một tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó .
“Ta có nói nguyện ý sao?” cô không cho Hiên Viên Lãnh mừng sớm, cố ý làm cho hắn khẩn trương.
“Kia --”
Hiên Viên Lãnh là thật đoán không ra tâm tư của cô , vừa không là không tha thứ, cũng không phải là tha thứ, thái độ của cô đến tột cùng là cái gì ? Con ngươi thâm thúy nhìn nàng, giống như muốn xem thấu cảm xúc dưới đáy mắt nàng.