“Vương gia người đang lo lắng cho vương phi sao? Nhưng vương phi tài trí hơn người, lại nhạy bén nữa nên người sẽ xử lý ổn thõa thôi ạ!” – A Tịnh trò chuyện an ủi với Đằng Cảnh.
“Ta không lo lắng về chuyện đó!”
A Tịnh suy nghĩ nếu vương gia không lo lắng về vấn đề này thì lo lắng về chuyện gì. Suy nghĩ một lát thì nhớ ra mối nguy hại mang tên Kỵ Danh chủ soái của Hỏa lan quốc.
“Thưa vương gia, hai ngày trước chủ soái đã đến Hỏa lan quốc rồi ạ!” – A Tịnh cố gắng tìm vấn đề của vương gia.
“Tên đó chỉ là sâu ăn lá không có gì đáng lo ngại nhưng ta vẫn cảm thấy có mối nguy hiểm nào đó đang đến!” – Đằng Cảnh khẽ nhiếu mày.
Cùng cảm giác với vương gia, vương phi ở nhà cũng có một cảm giác lo lắng khác với những lần trước, lần này theo kiểu hơi nóng ruột. Lam Ninh liền tâm sự nỗi lo lắng của mình với hai cô muội muội thân cận.
“Muội nghĩ chắc vương phi đang cần người đánh bóp giác hơi!” – Tiểu Trúc không cần suy nghĩ nói ra luôn.
“Ta cần một người làm nóng người hay muội tập luyện cùng ta đi!” – Lam Ninh khởi động tay chân.
“Ơ, muội còn yếu lắm hay là tiểu Phấn tỷ tỷ tập chung với vương phi đi!” – Tiểu Trúc vội đẩy tiểu Phấn đến chỗ Lam Ninh.
“Không, ta muốn muội! Tiểu Phấn còn chuẩn bị đồ ăn cho thái tử!” – Lam Ninh cười nham hiểm.
Miệng nhanh hơn não nên bây giờ tiểu Trúc phải trả giá, mà Lam Ninh từ nhỏ được cha chú và ông nội dạy dỗ theo kiểu quân đội nên bây giờ nên truyền đạt cho mọi người và tiểu Phấn sẽ được trải nghiệm đầy đủ.
“Tiểu Trúc tỷ tỷ cố lên!” – Bánh bao nhỏ vừa ăn dưa vừa cổ vũ.
Gà chiến của vương gia cũng phải chào thua với những màn tập luyện vô cùng lạ lùng của vương phi nhưng cách tập này vô cùng hay và vô cùng rèn luyện bản thân.
Khác với sự mệt mõi của tiểu tiểu Trúc thì những người đang tuần tra, đi canh gác hay đang đu trên cây vô cùng hứng thú với màn tập luyện này. Mọi người đều mong ngày mai đến thật nhanh để được tập luyện cùng vương phi, cũng đã lâu rồi suốt ngày cứ thấy gương mặt lạnh tanh của vương gia ai ai cũng sởn da gà thì mọi người cảm giác ấm áp gần gũi hơn.
Đi gần cả ngày trời, vương gia cùng đoàn người đã đến với vùng hạn phía bắc. Ngay cổng vào thì Đằng Khương Phong cùng A Hoang đã đứng đợi sẵn.
“Ca, tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta dự đoán! Lúc đầu đệ tính tìm mạch nước ngầm để khoan giếng nhưng nói đây không có, sông bây giờ đã cạn trơ đấy, động vật chết tràn lạn sợ sẽ gây ra đại dịch nguy hiểm cho người dân!” – Đằng Khương Phong gương mặt hốc hác.
“Để đảm bảo an toàn cho mọi người nên thuộc hạ đã tập hợp mọi người lại một nơi xa với khu rừng và sông để tránh nhiễm bệnh!” – A Hoang tiếp lời ngũ vương gia.
Bây giờ nơi này có khác gì vùng đất chết không chứ, đất khô cần nứt nẻ, cây trơ trội không lá không cành, xác động vật chết khắp nơi đang được mọi người đem tiêu hủy.
Vương gia đi vào trong xem tinh thần người dân có ổn không, được sự quan tâm chu đáo của triều đình nên sức khỏe của mọi người đều ổn, không một ai thiếu thức ăn và nước uống cả. Vấn đề hiện tại là các trẻ nhỏ do không có đủ nước tắm nên chúng bị rôm sảy và nổi mẫn đỏ.
Trước khi Đằng Cảnh lên đường, Lam Ninh như dự liệu trước nên đã chuẩn bị rất nhiều thuốc bôi ngoài da cùng thuốc uống cho mọi lứa tuổi, bây giờ chỉ cần phân phát cho mỗi nhà.
Ngồi ăn cơm cùng người dân, trò chuyện cùng với trưởng thôn do nơi này khá hẻo lánh nên không có quan thần nào, người có chức vị cao nhất hiện tại là trưởng thôn nay ông ấy cũng ngoài 60 rồi.
“Chúng tôi thật may mắn khi được sự quan tâm của các vị quan thần và kinh thành, không ngại đường xá xa xôi, nguy hiểm đến đây giúp đỡ, phước đức ông bà để lại! Đa tạ các vị, đa tạ! – Trưởng thôn quỳ mộp đất cảm ơn mọi người.
“Giúp đỡ mọi người là trách nhiệm của chúng tôi, nên ông không cần quá đa lễ!” – Đằng Khương Phong đỡ trưởng thôn đứng lên.
Việc lần này cần phải ổn định tâm lý người dân, nên việc dẫn theo một người hoạt ngôn và náo nhiệt như Đằng Khương Phong là một sự lựa chọn hoàn hảo. Có cái miệng nên cái thân được nhờ, chứ người như ngũ vương gia thì nên ném tại hoàng cung.
Đằng Cảnh sẽ không nói gì nhiều, thường chỉ dùng hành động để diễn tả lời nói của mình.
“Đã đi xem xét tình hình ở những hồ nước lớn chưa?” – Đằng Cảnh hỏi.
“Đệ đã đi xem tất cả các hồ lớn nhỏ, lẫn các suối sông nhưng hoàn toàn là đất nứt nẻ. Đến nay vẫn không rõ lý do gì nơi này lại bị cạn nước nhanh như thế!” – Khương Phong hơi nhiếu mày lại.
“Trời xanh thế này khó mà có mưa trong tuần này! Bây giờ chúng ta chỉ còn phương pháp là dẫn nước từ nơi khác về, việc này phải thực hiện cấp bách!” – Đằng Cảnh leo lên ngựa.
“Đây là bản đồ, đệ đã phát thảo rõ rang ra, huynh cứ đi xem tình hình thế nào!” – Đằng Khương Phong ném lên tay Đằng Cảnh.