Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 120: Chương 120




Tưởng rằng khi leo lên giường mình thì có thể ngủ ngon giấc nhưng không Chính Hằng vẫn mở to mắt nhìn người ta ngủ.

- Đằng Chính Hằng: (nghĩ thầm trong đầu) Minh đang ngủ cùng một cô gái dù mới gặp người ta lần đầu đến tên vẫn chưa biết thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến sao lại leo lên đây nằm cạnh người lạ nhưng bây giờ không nhúc nhích được, mình mà cử động sẽ làm cô ấy tỉnh giấc, cô ấy mà tỉnh dậy thấy một người lạ hoắc nằm kế sẽ hoảng sợ, mà hoảng sợ cô ấy sẽ la lên khi cô ấy la lên binh lính tuần tra lẫn canh gác sẽ chạy vào, mà khi chạy vào sẽ thấy mình nằm với cô ấy, sau đó nhiều người cũng sẽ kéo đến và người ta sẽ đồn đại lên. Tam vương gia người sống vô cùng liêm khiết, chính trực luôn xả thân vì dân, tận tâm vì nước, hết lòng vì hoàng thượng lại cưỡng ép dân nữ ngủ cùng, rồi sau đó cô gái này không còn trong sạch bị người đời chê cười, cô ấy sẽ buồn tủi rồi nhảy sông tự tử để rửa tội không cô gái này biết binh đao cô ấy sẽ lấy kiếm ra đâm một nhát vào tim lúc đó mình sẽ mang tội tày trời mình sẽ bị đày vào nơi âm u sống một cuộc sống đơn độc, chết không ai hay!!! (sởn da gà)

Trời ạ! Chỉ có việc tam vương gia ngủ cùng giường với một nữ nhân mà người này suy nghĩ ra bao nhiêu là viễn cảnh dài hơn cả sớ táo quân, còn có chuyện bị đày vào lãnh cung vào đó là chỉ có nữ nhân quyền quý nhưng hoàng thượng đã lệnh đập bỏ hết những nơi đó, làm gì có chuyện đày vào lãnh cung. Trong khi Đằng Chính Hằng nằm vô cùng an phận nằm một gốc nhỏ xíu, lấy cái gối chặn giữa hai người, tay thì để ngay ngắn trên người không phải như Đằng Cảnh mà tay ôm tay sờ, thì việc gì mà tam vương gia phải sợ đến thế. Ngủ một đêm như này đã làm cho Đằng Chính Hằng già đi vài tuổi, có khi nào đến sáng tóc bạc trắng luôn không.

Khác với Đằng Chính Hằng thì Đằng Cảnh mặt lạnh ngủ một giấc vô cùng ngon lành, đẩy nhẹ cửa đi ra ngoài thì A Tịnh lập tức đến báo tin.

- A Tịnh: Báo vương gia hôm qua thuộc hạ phát hiện có người lén vào phủ của tam vương gia!

- Đằng Cảnh: Tình hình thế nào?

- A Tịnh:Thuộc hạ đứng từ xa quan sát thì khi binh lính rời đi thì trong phòng ngủ vương gia không có bất kì dấu hiệu nào bất thường nhưng người đột nhập cũng không thấy tung tích đâu!

- Đằng Cảnh: Bây giờ chúng ta qua đó e là sẽ gây kinh động đến những người khác, sáng nay vương phi cũng sẽ thượng triều nên ta cũng không thể đi qua đó, bây giờ ngươi cùng tiểu Phấn qua đó xem tình hình rồi về báo ta!

- A Tịnh: Tuân lệnh vương gia!

- Đằng Cảnh: Hôm nay ngày đầu Lam Ninh thượng triều nên mặt trang phục nào là phù hợp nhỉ? (đứng trước nhiều tủ quần áo)

A Tịnh chạy như bay đến chỗ tiểu Phấn bây giờ vẫn còn tối như thường lệ lúc này tiểu Phấn đã dậy và chuẩn bị trang phục cũng như đồ ăn sáng cho vương gia và vương phi. Thế là A Tịnh vô tư đẩy cửa đi vào nhưng lần này thì khác, vừa đẩy cửa đi vào thì một thanh kiếm trước mặt A Tịnh.

- Tiểu Phấn: Vào phòng người khác không gõ cửa! (lạnh lùng)

- A Tịnh: (vô cùng ngạc nhiên)

Tiểu Phấn làm vậy cũng đúng vì giờ cô ấy đang tắm với tính khí nóng nảy sợ là đánh người ta không ra gì rồi, A Tịnh cứng người nhưng cố gắng quay đầu qua nhìn thấy tiểu Phấn chỉ đang lấy mỗi cái khăn che lại.

- A Tịnh: Ta phi lễ, ta chưa thấy gì hết! Ta ra ngoài chờ cô cứ từ từ mục dục! (hốt hoảng kèm đỏ mặt)

A Tịnh chạy như bay ra ngoài nhưng vẫn không quên đóng cửa, chạy thục mạng ra ngoài gương mặt vô cùng hoảng sợ, mồ hôi đổ đầy trán, tim thì đập liên hồi như chưa từng được đập. Đó giờ A Tịnh tiếp xúc rất nhiều nữ tử, ngay cả việc nghiệm thi hắn cũng đã từng làm qua rất nhiều lần chắc vì lần này là tiểu Phấn nên khác.

- Tiểu Trúc: Chào buổi sáng huynh trưởng! Huynh mới gặp ma sao lại hốt hoảng thế?

- A Tú: Ma thấy huynh ấy còn sợ nữa là!

- Tiểu Trúc: (quan sát một vòng) Có phải huynh xông vào trong khi tỷ tỷ đang tắm không?

- A Tịnh: (im lặng)

- A Tú: Vậy là đúng rồi! (nhìn ngó khắp người A Tịnh) Nhưng nhìn huynh vẫn bình an vô sự mà!

- Tiểu Trúc: Hay là huynh muốn ngắm thêm một xíu nữa, thường tỷ ấy sẽ tắm vào sáng sớm và chiều tối sau khi lo cơm chiều cho vương phi là tỷ ấy sẽ đi tắm liền á nha!

- A Tịnh: Hai đứa có thôi đi không! Mà mới sáng cả hai đi đâu thế?

- Tiểu Trúc: Hôm nay vương phi thượng triều nên tụi muội đi theo vì huynh cùng tỷ tỷ phải đi xử lý chuyện của vương gia!

- A Tú: Lâu lắm rồi ta mới trở lại trong hoàng cung lúc thượng triều ấy, hồi hộp thật!

- Tiểu Trúc: Ta với ngươi cũng chỉ đứng bên ngoài canh gác!

- A Tú: Nhưng có mặt cũng vinh dự lắm rồi!

- Tiểu Trúc: Vậy chúng muội đi trước đây, huynh ở đây trông chừng tỷ tỷ tiếp nha! (cười tủm tỉm)

A Tú với tiểu Trúc vừa đi thì tiểu Phấn cũng mở cửa đi ra, gương mặt vẫn vô cùng bình thản ánh mắt nhìn thẳng đi ra, trên tay cầm kiếm khác với bình thường tiểu Phấn sẽ xách theo giỏ trái cây để gọt cho vương phi.

- Tiểu Phấn: Còn không đi!

- A Tịnh: Ờm thì chúng ta qua phủ của tam vương gia!

- Tiểu Phấn: Ta biết đêm qua có người đột nhập vào phòng vương gia, người đó là nữ dáng người thon thả với lại còn bị thương rất nặng.

- A Tịnh: Sao ngươi biết nhiều thế, ta chị vội nhìn thấy bóng người chạy vào!

- Tiểu Phấn: Đêm qua ta hóng gió vô tình bắt gặp thôi!

- A Tịnh: Hóng gió, đêm qua gió lớn lắm!

- Tiểu Phấn: Ngươi có ý kiến?

- A Tịnh: À không, không có gì cả!

Biết nói gì giờ, tính tình tiểu Phấn vô cùng khó hiểu tiểu Phấn nói con chó là con mèo thì A Tịnh cũng phải nói đó là con mèo, thích hóng gió lớn đó là chuyện của tiểu Phấn dù đêm qua giông rất nhiều. Bây giờ nhìn hai người đi, tiểu Phấn thì đi hiên ngang đằng trước còn A Tịnh đi chậm chậm theo sau giống như cảnh vợ bắt ghen chồng mà ông chồng này dưới trướng vợ đang lo lắng không biết vợ mình dùng phương pháp gì để xử lý mình.

- Đằng Chính Hằng: Sao cô ấy ngủ lâu thế, hôm nay có buổi thượng triều sớm nữa!

A Tịnh cùng tiểu Phấn đang nói chuyện với binh lính gác cõng gặp tam vương gia theo lệnh của Đằng Cảnh vương gia và tất nhiên lệnh của vương gia thì ai nào dám khán. Tiểu Phấn đi đến cửa ngửi bên trong có mùi máu rất nặng, nên đã không gõ mà trực tiếp đẩy cửa đi vào trong còn A Tịnh thì vô cùng bất ngờ.

- A Tịnh: (nói thầm) Người của hoàng hậu đều tự hành động như thế này sao! (lắc đầu ngao ngán)

- Tiểu Phấn: Nô tỳ tham kiến tam vương gia, chúng thần đến đây theo lệnh của đại vương gia! (hành lễ)

- Đằng Chính Hằng: (giật mình) Oa may mà có hai người, cô gái này đêm qua đến đây rồi ngất xỉu, ta đã sơ cứu vết thương chỉ bị ra quá nhiều máu nội tạng thì không sao nhưng cô ấy ngủ đến giờ vẫn không thấy động tĩnh gì! (mừng rỡ)

Tiểu Phấn đi lại gần bắt mạch rồi xem các vết thương và cùng thành tích băng bó vết thương của tam vương gia, nhìn xong quay ngoắt qua nhìn Chính Hằng.

- Đằng Chính Hằng: Hả, sao thế?

- Tiểu Phấn: Không sao cả chỉ là cô gái này bị dính thuốc mê cộng với cơ thể suy nhược cơ thể nên cô ấy sẽ ngủ lâu. Bây giờ tam vương gia nên chuẩn bị đi lên triều cô gái để nô tỳ chăm sóc! A Tịnh ngươi đi chuẩn bị trang phục cho tam vương gia!

- A Tịnh: Mời vương gia qua bên này!

- Đằng Chính Hằng: May quá, làm ta lo lắng cả đêm không hổ danh là tiểu Phấn!

Hai người đàn ông được tiểu Phấn điều khiển nhưng ai nấy vô cùng nghe lời, thật sự Đằng Cảnh kêu A Tịnh đi là để người khác không nghi ngờ vì ai cũng biết tiểu Phấn là nô tỳ của vương phi, để mình tiểu Phấn đi qua phủ tam vương gia thì mọi người nghĩ vương gia bị gì, chứ thật ra là Đằng Cảnh muốn điều tiểu Phấn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.