Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 214: Chương 214: Chương 213




Hoa Thúy này, cô ta cũng có nhiêu mưu lắm mới dám đơn thân độc mã lên kinh thành một mình và ngoài ra xuất thân cô ta vẫn là một ẩn số. Cho đến tận đây người vương phi điều tra chỉ biết thông tin từ khi trưởng thôn nhận nuôi, còn trước đó hoàn toàn mờ mịt.

“Những người mà dám cả gan làm như thế với vương phi giờ đã xanh cỏ rồi!” - Tiểu Trúc tức giận.

A Tú cứ đứng nhìn hai cô gái đánh nhau nhưng không biết làm gì, chỉ cần bước đến bước thứ hai thì cái quần sẽ tuột đi.

Phỉ Lan nhìn qua thì đưa cho A Tú sợi dây buộc lại đỡ, còn bản thân mình cũng lao vào. Trước tiên cần lấy mấy thứ bảo bối trong tay áo của cô ta, cứ để Hoa Thúy liên tục ném mấy thứ đó vào người tiểu Trúc thì sẽ để lại hậu hoạng về sau.

“Các ngươi ỷ đông ăn hiếp một cô nương bé nhỏ như ta!” - Hoa Thúy bị quay như dế.

“Ha, có thể ngươi không biết! Ta trước khi làm nô tỳ chăm sóc miếng ăn, giấc ngủ cho vương phi đã từng làm thị vệ cho vương gia và mục tiêu tiêu diệt kẻ thù bằng mọi cách được đề trang hàng đầu!” - Tiểu Trúc trích dẫn.

“Ta trước khi làm nô tỳ cho vương phi từng là một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ nên ta sống rất bầy đàn!” - Phỉ Lan nói như đúng thế.

“Còn ta là người thân cận bên hoàng hậu nương nương, khi ta ra đi nương nương có dặn “Kẻ nào cản đường vương phi giết không tha”!” - Mộng Tranh đứng bên ngoài nói vào.

Chỉ còn một mình A Tú, chẳng lẽ bây giờ cậu ấy nói ta thân là thị vệ trong vương phủ lại bị chính người trong vương phủ làm đứt dây quần thì nó thô thiển, mất uy của vương gia nên chỉ đứng một góc và nhìn.

Đánh nãy giờ cũng lâu mà sao chưa thấy Lam Ninh hay vương gia đi đến. Lúc này thì có một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên là bánh bao nhỏ bị đau bụng, vậy chắc đứa trẻ này cố tình rồi để câu giờ cho các tỷ tỷ đánh nhừ Hoa Thúy.

Từ vụ ngay sân đấu hôm đó, thái tử đã ghim thù Hoa Thúy rồi nhưng do mình còn nhỏ quá và còn là thái tử nên phải nghiêm nghị, nên lần này là cơ hội không thể bỏ qua được.

Đánh hơi lâu thuốc đã làm cơ thể tiểu Trúc thấm mệt cần phải giải lao. Vừa ngưng được cũng khá lâu khoảng một giây thì một cú đá từ bên ngoài phi vào.

“Con hồ ly tinh âm mưu hãm hại vương phi, ta phải cho ngươi biết thế nào là gừng thì cay và muối thì mặn!” - Lạc nhỏ hùng hổ.

Vì *** *** *** không rành đường qua phủ công chúa, còn đi vòng vèo trong mấy cái phòng giam nên đến muộn. Nhưng khi vừa đến đã ra màng chào hỏi vô cùng ấn tượng. Phỉ Lan và Mộng Tranh mới ngừng cổ vũ tiểu Trúc thì bây giờ chuyển qua cổ vũ Lạc rang.

“Lạc nhỏ cố lên, lạc nhỏ vô địch!” - Cả ba đứa cùng đồng thanh.

Bây giờ mới biết khi Lạc nhỏ tức giận trong kinh khủng thế này. Quốc sư chạy vội theo, vừa đến cửa thấy khung cảnh này đứng dựa vào cửa, mắt mở to và miệng không phát ra một từ nào nữa.

“Ô, Bảo Thạch quốc sư ca ca!” - Phỉ Lan vui vẻ

Mỗi lần mà Phỉ Lan kêu tên Bảo Thạch dài hơn một sớ táo quân. Lúc trước kêu Bảo Thạch thì người khác nói không xem trọng quan thần, kêu ca ca thì ngũ vương gia không chịu và cách cuối cùng là gọp lại hết. ngôn tình hoàn

“Cứu mạng, cứu mạng! Bớ người ta có người giết tôi!” - Hoa Thúy la trong vô thức.

Nhưng ở nơi đây ai dám can, xác định vô là không ra được một mình Lạc rang cân hết.

Sau một hồi vật vã thì Bảo Thạch đã vào và “hốt” hạt đậu đang nóng như lửa ra. Khi ôm Lạc rang ra nhưng cậu ấy vẫn vùng vẫy muốn lao ra cào nát mặt Hoa Thúy.

“Con hồ ly tinh, ngươi dám động vào vương phi của ta là ngươi chán làm người muốn làm ma hả!” - Lạc rang tay chân quơ loạn xạ.

Bảo Thạch rất mạnh và khỏe nhưng lần này Lạc rang lại hơn thế sức mạnh vô cực trong phút chốc bùng nổ lên, *** *** *** vung ra được lập tức lao vào đánh Hoa Thúy tiếp. Mộng Tranh, tiểu Trúc cùng Phỉ Lan lại tiếp tục có phim xem.

“Tiểu Phấn!” - Lam Ninh nhẹ nhàng.

Lập tức tiểu Phấn dễ dàng mang Lạc rang ra với lại có đại vương phi ở đây đâu ai dám hó hé gì nữa.

Dù ghét thế nào nhưng nhìn Hoa Thúy lúc này trong đáng thương vô cùng, người ngợm không còn nhìn ra nữa.

Phỉ Lan thay đổi ngay và luôn lập tức lấy ghế mời vương phi ngồi, tiểu Trúc rót trà còn Mộng Tranh đứng canh giống như thẩm vấn phạm nhân vậy.

Đến khi Lam Ninh tới phủ thì công chúa Chiêu Linh cùng tùy tùng mới dám đến, nãy giờ “đánh ghen” ghê quá cho vàng cũng không dám đi vô.

Mặc Bách cũng được mở mang tầm mắt, lần đầu sau hơn hai mươi mấy năm mới biết nữ nhân trong đại vương phủ uy quyền như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.