“Lạ thật, bình thường buổi sáng tiểu Phấn sẽ đến rất sớm để chuẩn bị cho ta mà! Bây giờ tiểu Phấn không có đây, tự dưng đâu ra hai người này?” - Lam Ninh ngồi bần thần.
Gà vừa mới gáy báo sáng thì Đằng Cảnh đã tỉnh giấc, một lúc sau thì bánh bao nhỏ cũng lon ton chạy đến.
“Tại sao hôm nay Minh nhi lại thức sớm thế?” - Lam Ninh xoa xoa đôi gò má.
“On uốn ược ìn úc ẫu ang iểm!” ( tạm dịch là: Con muốn được nhìn thấy thúc mẫu trang điểm).
Mặc dù không có tiểu Phấn nhưng buổi sáng được nhìn thấy bánh bao nhỏ là cũng vui rồi. Lam Ninh leo xuống giường đi rửa mặt, thay đồ qua phòng thuốc.
“Con đừng cố gắng lấy lòng ta! Chuyện con gây ra tối qua nếu thúc mẫu con biết thì con tiêu đời rồi!” - Đằng Cảnh hâm dọa.
“Con là một đứa bé chăm ngoan, không làm điều gì đáng hổ thẹn đâu ạ!” - Bánh bao nhỏ nũng nịu.
Bỗng từ đâu A Hoang xuất hiện cũng một bảng cáo trạng. Làm như hôm nay cả A Tịnh cùng tiểu Phấn thi nhau xin nghỉ ấy nên A Hoang phải đi thay A Tịnh.
“Bẩm báo vương gia, đây là cáo trạng của công chúa Chiêu Linh dâng lên ạ!”
“Đọc lên cho thái tử nghe!” - Đằng Cảnh ngồi gắp quần áo của vương phi.
“Đêm qua, thái tử cùng với trù bếp Lạc rang “giá lâm” phủ công chúa làm vỡ bảy chậu hoa kiểng, bẻ gãy bốn mươi sáu cành cây lớn nhỏ đặc biệt toàn là giống cây quý, làm vỡ hai chum đựng nước, mất hai mươi miếng ngối đỏ, trầy xước cả hàng cột ngay cổng vào.”
A Hoang nghỉ một lát để lấy hơi đọc tiếp. Đằng Cảnh rót cho cậu ấy ly nước thấm giọng để đọc tiếp.
“Ngoài ra hai người còn hù dọa cho toàn bộ người trong phủ hoãng sợ tinh thần suy giảm trầm trọng. Thái tử làm cho bạch mã của công chúa hoãng sợ đứng không nổi bây giờ ngự y đang thăm khám, thái tử còn giẫm phải đuôi một con chó khiến nó phát điên chạy đến cắn vào chân tướng quân Mặc Bách.
Đằng Cảnh nghe đến Mặc Bách bị chó cắn xém chút là sặc nước may mà kìm lại kịp thời.
Nói đến Mặc Bách, đêm qua là một đêm mà suốt quảng đời còn lại hắn không thể nào quên. Đang ngồi thiền thưởng thức khung cảnh hữu tình thì từ cửa sổ có con chó bay vào, theo phản xạ lấy tay ra đẩy nó ra thế là nó cắn chân.
“Những chuyện trên thì Minh nhi có góp sức vào thật, còn chuyện con chó là do Minh nhi cố ý đạp đuôi nó vì lúc trước nó từng rượt thúc mẫu ạ!” - Âm thanh dõng dạc.
“Thế con biết làm gì để sửa sai với cô cô của con không?”
“Con sẽ đến xin lỗi và bồi thường thiệt hại ạ!” - Vẻ mặt ăn năn.
“Tốt nhất con nên thành tâm vào, nếu không ta báo việc xấu con làm cho mẫu hậu thì con sẽ hồi cung ngay lập tức!” - Đằng Cảnh khá hài lòng với quần áo đã xếp gọn.
“Con xin lỗi và hứa sẽ không tái phạm nữa!”
Sau đó A Hoang đưa thái tử Minh Đan đi, lúc này quốc sư cũng đã đến trách vấn Lạc rang và Lạc rang cũng bị mang đi đến phủ công chúa Chiêu Linh.
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời |||||
“Ngươi có thấy sáng nay mặt của đại thị vệ A Tịnh tức giận không?” -Người tuần tra 1
“Có thấy nhưng ta sợ quá không dám lên tiếng, chỉ đứng cuối đầu chào ngài ấy!” - Người tuần tra 2
Đúng là sáng nay A Tịnh trông rất khác vì cậu ấy đang đi tìm hình bóng thân quen nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Tiểu Phấn vẫn còn ngủ sợ cô ấy lạnh nên Cận Nhị đi đến kéo chăn lên và cũng kiểm tra xem tình trạng đã ổn hơn chưa. Cùng lúc đó A Tịnh đang đi ngang đó vô tình thấy được khung cảnh này, vô cùng tức giận.
“Có phải cậu hơn quá phẫn rồi không?” - A Tịnh kéo tay Cận Nhị ra.
“Tôi bắt mạch cho bệnh nhân đâu có gì gọi là quá phẫn!” - Cận Nhị vẫn điềm tĩnh.
“Nhưng cậu đã bắt mạch quá lâu rồi đấy!”
Bất chợt Cận Nhị đi tới trước mặt A Tịnh ghé sát tai vô cùng nhanh khiến người như A Tịnh cũng không phản xạ kịp.
“Có lâu cũng không bằng đại thị vệ A Tịnh hôn tiểu Phấn tỷ tỷ đâu!” - Cận Nhị ung dung rời đi.
A Tịnh vẫn không ngờ bản thân mình cũng có lúc bị người ta nắm thóp được. Từ khi Cận Nhị làm việc cho vương phi, cậu ấy đã thay đổi quá nhiều trở nên ma mảnh hơn không còn là cậu thanh niên hiền lành chất phác như ngày nào.
A Tịnh nhìn qua thấy vết đỏ trên cổ tiểu Phấn cảm thấy mình đã mang trọng tội sau này sao dám gặp tiểu Phấn nữa.