“Vâng ạ! Thưa vương phi nô tỳ không hiểu làm sao vương phi biết hắn là người trong đám người ám sát?” -Tiểu Phấn đi theo sau Lam Ninh.
“Là do mùi hương trên người hắn! Ta phát hiện lần ở chùa cũng như khi gặp Hoa Thúy ta đều ngửi được!” - Lam Ninh tiến vào Đằng Cảnh.
Lam Ninh thản nhiên đi vào ngồi lên ghế trước sự ngạc nhiên của các vị tướng quân có mặt ngay đó. Tiểu Phấn cũng vẫn thản nhiên rót trà vào ly và dâng lên cho vương phi.
Sau khi Lam Ninh uống hết ly trà mới ngẩng mặt lên nhìn một lượt tất cả mọi người ngay đó. Mọi người bị ánh nhìn của vương phi làm cho cơ thể lạnh toát lên.
“Với việc toàn bộ binh sĩ ở khu trại phía tây đều nhiễm độc các vị là người đứng đầu cũng cần cho ta một lời giải thích thỏa đáng chứ!” - Lam Ninh nghiêm giọng.
“Chúng thần đã không quan tâm đến binh sĩ dẫn đến vấn đề nghiêm trọng thế này, xin vương phi trừng phạt!” - Phó quan quỳ sát đất.
“Thưa vương phi, việc lên chiến trường từ trước đến nay đều do các nam nhân tiếp quản, người thân là nữ vương phi nên ít can thiệp vào thì phải phép!” - Tổng quản có thái độ phân biệt với Lam Ninh.
“Tiểu Trúc!” - Lam Ninh nhẹ giọng.
Lập tức một mũi tên bay vào xuyên ngang qua mũ của tên tổng quản kia và ghim chặt trên vách lều. Lặp tức mọi người đưa ánh mắt hoảng hốt nhìn qua vương phi.
Trong khi người cần lên tiếng ngay lúc này là Đằng Cảng lại không nói một lời nào, im lặng để phu nhân của mình muốn làm gì thì làm.
“Ngươi thân là tổng quản không nắm chắc tình hình sức khỏe của binh lính, không kịp thời thông báo chỉ có khi phó quan và binh lính báo tin về thì vương gia mới biết, bây giờ còn dám lên mặt với ta!”
Tiểu Trúc bên ngoài đang chuẩn bị bắn thêm phát nữa lần này không phải đầu mà là tim hắn. Tên này ăn phải hùm hay gì mà dám ăn nói ngông cuồng với vương phi.
“Người mà dám nói với vương phi chắc chỉ có mình tên này! Nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn đi chầu ông bà rồi!” - Tiểu Trúc đưa đầu mũi tên về hướng tên tổng quan.
“Nếu nói ngươi không biết hay là ngươi biết mà không báo!” - Lam Ninh vẫn bình thản.
Lúc này tiểu Phấn đưa bằng chứng lên trong đó là bao nhiêu thư từ, có cả bản đồ khu liều phía tây. Ngoài ra Lam Ninh còn đưa ra bằng chứng hắn nhận tiền từ địch để làm nội gián.
Đến khi tất cả mọi người biết rõ bộ mặt gian xảo của tên tổng quản này thì cùng lúc đó hắn nhận được tin gia đình hắn đã bị đày ra nơi đảo xa xôi làm nô dịch, chừa cho họ một cái mạng là Lam Ninh đã quá nhân từ. Nếu là “ai kia” thì đi đời hết rồi.
“Xin vương phi miễn tội chết, thần bị đồng tiền làm mờ mắt!” - Tổng quản van xin thảm thiết.
Chỉ đợi đến lúc này Đằng Cảnh đến đưa Lam Ninh đi, khi vương phi vừa ra khỏi căn lều đó thì dấu phất tay của vương gia ra hiệu cho mũi tên kia bắn vào tên tổng quản.
Nếu là vương phi thì hắn có thể đã sống nhưng đối với vương gia là không.
“Nàng trông rất tức giận! Ta đã xử lý giúp nàng rồi đừng làm gương mặt cau có này nữa!” - Đằng Cảnh cố gắng dỗ ngọt Lam Ninh.
“Sau lúc nãy vương gia không để thiếp xử hắn, chính tay thiếp sẽ giương cung lên kết liễu đời hắn!” - Lam Ning khoanh tay với gương mặt vô cùng tức giận.
Cho mình xin rút lời vừa nãy, Lam Ninh không lương thiện như trước nữa. Có thể do di truyền từ gia đình hoặc là do vương gia tha hóa vương ohi rồi.
Theo lệnh của vương phi thì phó quản sẽ lên làm tổng quan, áng mắt nhìn người của Lam Ninh không bao giờ là sai.
Vương phi đang tắm thì tiểu Phấn đứng bên ngoài thông báo đã phát hiện chỗ chôn giấu đống thuốc độc ở khu liều trại phía tây.
Hiện tại vương gia đang ở bên đó để xem xét tình hình, mọi người đang không biết xử lý đống thuốc đó thế nào nên tiểu Phấn đến tham mưu ý kiến của Lam Ninh.