Bạch Lâm cũng chịu chỉ biết yên lặng điều khiển ngựa theo hướng doanh trại của Du quốc mà đi.
“Báo vương gia! Chủ soái Hỏa lan quốc đang trên đường đến! - A Tú báo tin.
“Hắn cũng nhanh thật, người thường đi cả hai tuần đường còn hắn chỉ đi ba ngày đường! Hắn bay à?” - Đằng Cảnh đang mặc đồ ngủ ngồi đọc sách.
“Thuộc hạ cũng nghĩ vậy! Theo thông tin bên Hỏa lan quốc cũng đang triệu tập chủ soái Kỵ Danh về nhưng có vẻ có người không muốn về!”
Hai người đang bàn tính sôi nổi thì Lam Ninh đi ra với vẻ mặt ngáy ngủ.
“Vương gia ơi! Hôm nay vương gia với vương phi mặc đồ ngủ đôi!” - A Tú trêu trọc.
“Cái nên nói thì không nói, cái không nên nói thì nói nhiều! - Đằng Cảnh tỏ vẻ khó chịu.
“Đằng Cảnh! Đang ngủ mà chàng đi đâu thế? Không có cái gì để thiếp gác chân cả khó ngủ lắm!” - Lam Ninh vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Nàng vào trong trước đi ta sẽ vào ngay, đứng ngoài đây lạnh lắm!” - Đằng Cảnh nhỏ nhẹ.
“Mật ngọt chết ruồi! Tình cảm phu thê mặn nồng thật!” - A Tú trêu chọc.
Cái tên thị vệ này cứ suốt ngày chọc phá Đằng Cảnh biểu sao mãi không lên nổi nhị phẩm. Chắc cuộc đời A Tú chỉ quanh quẩn việc trên nóc nhà, cắt cỏ ngựa và chơi trò gia đình với thái tử Minh Đan.
“Tiểu Phấn ơi!” - Lam Ninh khó khăn nằm lên giường.
“Vương phi có gì phân phó ạ!” - Tiểu Phấn xuất hiện nhanh như một con gió.
“Muội vẫn chưa thấy cái gối ôm của ta đâu sao?”
“Nô tỳ làm việc thất trách, vẫn chưa tìm được ạ!”
“Kỳ lạ thật, chính tay ta bỏ vào đến nơi mang ra thì không thấy! Làm mấy bữa nay phải gác lên người Đằng Cảnh, cảm giác cứ không quen sao ấy!”
“Nô tỳ sẽ tìm kỹ một lần nữa ạ!” - Tiểu Phấn chuẩn bị rời đi.
“Thôi đừng tìm nữa, đã tìm mấy ngày rồi! Trời trở lạnh rồi, muội về nghỉ ngơi đi!”
“Vâng ạ! Nô tỳ xin lui!” - Tiểu Phấn biết mất chưa đầy một giây.
Cũng trong lúc này A Tịnh đang mang cái gối ôm của vương phi mang đi giấu, vì mấy ngày nay tiểu Phấn cứ đi lục tìm khắp nơi tìm kiếm làm A Tịnh muốn tẩu tán hiện vật đi cũng khó.
Bên Hỏa lan quốc từ khi chủ soái Kỵ Danh đi du sơn ngoạn thủy tình hình nơi đây cũng không mấy khả quan.
“Quốc vương, xin người giữ gìn long thể ạ!” - Quan thần lo lắng.
Cả tháng nay quốc vương của Hỏa lan quốc đang làm một cuộc đảo chính không màng chuyện triều chính, cũng không ăn uống và nghỉ ngơi gì nhiều.
“Tại sao cuộc đời này bất công đến thế! Một người thì được vui chơi bên ngoài còn một người suốt ngày cấm đầu vô đống văn thư này!”
“Nhưng người là quốc vương của Hỏa lan quốc bao người kính trọng, người có cả gian sơn cùng một cuộc sống xa hoa cơ mà!”
“Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi!” - Quốc vương tỏ vẻ mệt mõi.
Quan thần lần lượt đi hết, nơi đây chỉ còn lại một mình quốc vương cùng với hoạn quan thân cận.
“Khi xưa ta và Kỵ Danh cùng hợp tác chiến đấu giặc ngoại xâm giành lại Hỏa lan quốc. Khi đó hắn nói sau khi đất nước sạch bóng quân thù, hắn sẽ lên làm quốc vương còn ta sẽ là cận thần. Nhưng tất cả chỉ là lời nói từ miệng của một con cáo già, hắn ném cái vị trí này cho ta còn bản thân vui vẻ đi khắp thế gian!” - Quốc vương vô cùng ấm ức.
“Nhưng bây giờ người có tất cả mọi thứ mà bao người mong ước cũng không có ạ!”
“Vị trí này ta không muốn, cái ta muốn là được đi đây đi đó! Ngoài kia có bao thứ mà có tiền, có quyền cũng không có được!”
“Báo quốc vương! Người đưa tin của đại vương gia Du quốc báo tin chủ soái đang trên đường đến khu cấm quân nơi biên giới ạ!” - Người chạy từ ngoài vào báo tin.
“Ha ha ha! Đây là cơ hội có một không hai, các ngươi chuẩn bị hành trang chúng ta đi đón chủ soái!” - Ánh mắt gian tà. Truyện Khoa Huyễn
Kỵ Danh đang đi trên đường bỗng thấy xương sống hơi ớn lạnh.
“Người sao thế ạ?” - Bạch Lâm quay đầu lại nhìn.
“Ta cảm thấy hơi lạnh!”
“Hay đêm nay chúng ta nghỉ ngơi một lát đến sáng rồi hãy đi! Ngựa cũng cần nghỉ ngơi ăn cỏ uống nước lại sức!” - Bạch Lâm dừng chân dưới một cây cổ thụ lớn.
Đêm đó hai người đàn ông nằm dưới gốc cây mắt nhìn lên bầu trời đầy sao đang chíu lấp lánh.
“Chủ soái, nếu không phải là Lam Ninh tiểu thư thì sau này người lấy ai?” - Bạch Lâm mắt nhìn qua Kỵ Danh.
“Bây giờ ta nghĩ mình không còn cơ hội đến với Lam Ninh nữa, bây giờ ta chỉ quan tâm cô ấy như một cô em gái! Ta sợ tên mặt lạnh đó làm Lam Ninh buồn nên lúc nào ta cũng bám lấy cô ấy, bây giờ thì sự quan tâm của ta đã là dư thừa rồi. Nếu không có Đằng Cảnh, cô ấy một mình vẫn vượt qua tất cả!”
“Ngài thực sự muốn từ bỏ?”
“Ngoài ra ta đã hứa với một người là sẽ cùng hắn du ngoạn bốn bể nhưng bây giờ ta cảm thấy hắn phiền phức quá! Nên ta tự mình rút lại lời nói đó, ta nghĩ tốt nhất ta đi cùng ngươi sẽ thú vị hơn!” - Kỵ Danh nuốt lời không chút áy náy.