Lam Ninh thức dậy trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, trán thì đầm đìa mồ hôi và cả cơ thể không thể nào cử động nổi. Đêm qua Đằng Cảnh đã không trở về phòng vì đêm qua phải ở lại thư phòng xử lý sổ sách.
Lam Ninh cố gắng nhấc chân lên để bước xuống đi rửa mặt nhưng vừa bước đi được nửa bước thì Lam Ninh đã ngã nhoài xuống sàn. Tiểu Phấn đang đi đến nghe trong phòng có âm thanh kỳ lạ nên chạy đến ngay, vừa mở cửa ra đã thấy vương phi nằm sắp trên sàn nhà, tay chân va vào cạnh bàn chảy rất nhiều máu. Tiểu Phấn đã bình tĩnh đỡ Lam Ninh ngồi lại trên giường nhưng tiểu Trúc thì không giữ nổi bình tĩnh, cô bé hét toáng lên vang khắp cả phủ.
“Vương phi ngã rồi, vương phi ngã rồi!” - Tiểu Trúc đang trong trạng thái hoảng hốt.
Chuyện vương phi bị ngã lan rộng khắp cả vương phủ, rồi vang khắp cả cung. Thái y lần lượt kéo đến để xem xét tình hình nhưng được người trong vương phủ cản lại vì bên trong đã chật nghịt người không thể chứa hết được nữa rồi.
“Trời ơi! Con dâu cưng của ta! Sao đang bình thường lại bị ngã thế? - Hoàng thái hậu nức nở, khăn liên tục chậm nước mắt.
“Thái hậu bình tĩnh, thái hậu bình tĩnh, vương phi sẽ không sao đâu ạ!” - Trưởng ma ma hết lời động viên.
“Chăm sóc vương phi kiểu gì mà để muội ấy ngã thế hả? Muội ấy mà bị làm sao thì các ngươi không xong với ta đâu! - Hoàng hậu hớt hãi đi qua.
Hiện tại hoàng hậu đang bầu bì không thể nào chạy được thế là hoàng hậu đi bộ nhưng sau đi bộ lại còn nhanh hơn cung nữ chạy theo nữa.
Cả hoàng thái hậu và hoàng hậu gặp nhau ngay cổng vào vương phủ, cả hai như gặp được tri kỷ của nhau lập tức ôm lấy nhau khóc nức nở. Công chúa Chiêu Linh đi đến sau nhìn thấy hai người đang ôm nhau khóc bù lu bù loa, bản thân nghĩ vương phi gặp chuyện chẳng lành nên đã ngất xỉu ngay lập tức.
“Công chúa bị ngất rồi, mau mời thái y!” - Nữ quản gia kêu la thảm thiết.
Nghe tin Chiêu Linh bị ngất đi, A Hoang vứt tất cả công việc lập tức chạy qua với gương mặt không còn một giọt máu.
Hoàng thượng cùng Bảo Thạch đang “hưởng tuần trăng mật” ý nhầm mà là đang tận hưởng một chuyến nghỉ dưỡng dài ngày khi nghe tin dữ của Lam Ninh cũng lập tức chạy qua. Hiện tại tình hình sức khỏe của bệ hạ không được ổn định nên phải đi kiệu qua. Trên đường đi hoàng thượng liên tục vò đầu, bức tóc người lính khiêng kiệu khiến quãng đường từ ngắn bỗng thành dài.
Còn Bảo Thạch cứ liên tục lẩm bẩm tinh toán chuyện gì đấy, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh để đúng với cương vị là một quốc sư lạnh lùng, quyết đoán. Cuối cùng Bảo Thạch không giữ nổi bình tĩnh mà nhảy xuống đất vác chân lên cổ mà chạy về vương phủ.
“Vương phi, người tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì! - Bảo Thạch vừa khóc vừa chạy.
Tiếp theo sau đó là thái tử Minh Đan, lần này không khóc lóc ỉ ôi như lần đầu khi thấy vương phi bị thương, đứa bé này cũng không kiềm nén được cảm xúc đến nổi quần vẫn chưa kịp mặc vào.
“Tiểu tổ tông ơi! Mặc quần vào cái đã!” - Khánh công công hớt hãi chạy theo.
Bây giờ cả vương phủ và cả hoàng cung loạn hết cả lên, loạn hơn cả lúc mà hoàng thượng bị bệnh. Bây giờ mọi người đều đặt sự tin tưởng lên người vương gia, dù trong hoàng cảnh nào thì đại vương gia vẫn bình tĩnh và xử lý mọi chuyện một cách suông sẻ.
“Còn đau không? Ta xoa bóp như thế giúp nàng lưu thông mạch máu, thư giãn gân cốt!” - Đằng Cảnh bóp tay, bóp chân Lam Ninh.
“Ừm, rất thoải mái! Dù là thái y mà lúc nào thiếp cũng để bản thân mình bị thương, như thế còn ai mà tin tưởng giao bản thân cho thiếp chữa trị nữa!” - Lam Ninh ngượng ngùng.
“Đồ ngốc! Lo cho người khác đến nổi cơ thể suy nhược, bây giờ nàng xem chân tay đầy vết thương! Lúc nãy nhìn nàng chảy máu nhiều như thế bổn vương vô cùng hoảng sợ, ta cảm thấy mình vô cùng có lỗi khi không ở bên nàng nếu lúc nãy có ta ở đây thì nàng đã không bị thương! - Đằng Cảnh vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
“Thưa vương gia, thần xin được lui xuống để nấu thuốc bồi bổ máu cho vương phi ạ! - Cận Nhị thu dọn dụng cụ lại.
“Ngươi cứ đi đi, nếu cần gì thì cứ báo cho A Tịnh!”
“Hồi vương gia, canh tẩm bổ đến rồi ạ!” - Phỉ Lan cẩn thận.
“Đưa ta! Sao bên ngoài ồn ào thế, ta đã bảo giữ im lặng cho vương phi nghỉ ngơi các ngươi bị vương phi chiều chuộng thành hư rồi sao! - Đằng Cảnh tức giận nhưng cố gắng để không hét lớn.
“Thưa vương gia, bên ngoài... bên ngoài có hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng thái hậu, thái tử, công chúa, phò mã và cùng rất nhiều người khác đến thăm vương phi! - A Tịnh vô cùng lúng túng.
“Được, ta hiểu rồi! Vương phi hiện đang cần nghỉ ngơi, ngươi ra mời mọi người vào phòng tiếp khách ngồi đi ta sẽ qua ngay!
Người lớn thì không thể vào nhưng trẻ con thì có thể luồng lách để vào gặp Lam Ninh và nơi đây chỉ có duy nhất một đứa trẻ là bánh bao nhỏ. Thái tử Minh Đan sau bao ngày nhớ nhung vương phi cũng đã gặp được, đứa bé không kiềm nổi nước mắt nữa đã khóc rất to.
“Bánh bao nhỏ của ta lại đây nào! Sao lại khóc rồi?” - Lam Ninh dịu dàng.
“Con nhớ thúc mẫu nên con khóc! Minh nhi đứng đây được rồi ạ, con sợ chạm vào vết thương của thúc mẫu!” - Bánh bao nhỏ đứng khép nép.
“Không sao đâu, lại gần ta nào! Lâu ngày không gặp ta nhớ con nhiều lắm! Quần của của Minh nhi đâu rồi? - Lam Ninh ngạc nhiên.
Đến bây giờ bánh bao nhỏ mới để ý là mình vẫn chưa kịp mặc quần dài vào, trên người chỉ có mỗi chiếc quần ngủ. Thái tử lập tức đỏ mặt và vô cùng lúng túng vì bao lâu mới gặp thúc mẫu mà lại xuất hiện trong tình trạng không chỉnh tề này.
“Thái tử không sao, đi theo nô tỳ chỉnh trang y phục lại! - Chiêu Linh vỗ về.