Đằng Cảnh chẳng bao giờ nghiêm túc trong bất kỳ chuyện gì ngoài chuyện liên quan đến Lam Ninh. Hiện tại vương gia ngày càng ỷ lại vào Lam Ninh, công việc của vương gia còn chia bớt cho các vương gia và các hộ vệ nên thời gian rãnh rỗi nhiều hơn lúc trước nên việc quấn lấy vương phi là điều tất yếu.
Lam Ninh mãi nhìn một mớ lộn xộn tâm tình cũng hơi xáo trộn, cảm giác ngột ngạt đến lạ thường. Muốn khuyên nhũ mọi người dừng hành động này lại để nghe Phỉ Lan và Đằng Khương Phong giải thích, mãi vẫn can ngăn lại được.
“Nàng mệt sao?” - Đằng Cảnh vỗ nhẹ nhàng.
“Thiếp muốn nói mọi người dừng lại để ngồi xuống để nghe hướng giải quyết ổn thõa!” - Lam Ninh bó tay.
Lập tức Đằng Cảnh tằng hắng một cái, lập tức mọi hành động của mọi người đều dừng lại ngay lập tức. Ai nấy yên vị vào chỗ ngồi của mình, không còn ai dám phát ra một âm thanh nào nữa.
“Lam Ninh đang yếu trong người nên mong mọi người biết cách tiết chế hành động của mình lại!” - Đằng Cảnh đảo mắt một loạt.
Nhìn thấy hành động dỗ dành của vương gia đối với vương phi là mọi người đủ hiểu, bây giờ phụ nữ mang thai hay người già và trẻ nhỏ đều phải ưu tiên cho Lam Ninh.
Đến lúc này ngũ vương gia mới dìu Phỉ Lan đến trước mặt của hoàng thái hậu hành lễ, dáng vẻ bây giờ của Đằng Khương Phong đã ra dang một người đàn ông trưởng thành biết nâng niu và bảo vệ vợ mình.
“Thưa mẫu hậu cùng với hoàng huynh và hoàng tẩu, từ lâu con đã có tình cảm với Phỉ Lan nhưng nghĩ bản thân mình còn nhiều điều chưa hoàn chỉnh nên chưa mở lời với nàng ấy! Nhưng bây giờ Phỉ Lan đã mang thai con của con và nàng ấy, đây là một điều chứng giám cho tình cảm của hai đứa con! Con mong thái hậu tác hợp cho hai chúng con, con hứa sẽ chăm sóc và thương yêu Phỉ Lan đến suốt cuộc đời của con!” - Đằng Khương Phong vô cùng trịnh trọng.
“Ta đã từng nói với các con, ta không phân biệt giai cấp hay tầng lớp chỉ mong các con có cuộc sống hạnh phúc. Ta đã biết con có cảm tình sâu sắc với bé Phỉ Lan, chỉ chờ ngày con nói với ta và ta sẽ tác hợp! - Hoàng thái hậu vui vẻ.
“Tạ ơn thái hậu!” - Đằng Khương Phong hành lễ.
Lam Ninh liền ra hiệu cho Phỉ Lan cũng làm giống như Khương Phong, nhìn mặt cô bé từ nãy giờ vô cùng buồn cười đến mức hồn nhiên làm Lam Ninh cũng buồn cười nhưng cố gắng kiềm nén.
“Mau dìu vương phi của con qua ghế ngồi đừng để người có thai đứng quá lâu! Chuyện thành hôn này rất quan trọng, Phong nhi nên hỏi ý kiến của các hoàng huynh cùng hoàng tẩu của con!
“Dạ vâng ạ! Hoàng huynh, huynh có ý kiến nào không ạ?” - Khương Phong nhìn qua hoàng thượng.
“Ờm, ý kiến của ta là hoàng tẩu của đệ sao thì ta y như vậy!” - Hoàng thượng ung dung nói.
Thiệt bó tay với vị hoàng đế này thật bảo sao mà Đằng Cảnh không để vào mắt nhưng nếu quay qua hỏi Đằng Cảnh thì chắc ngài ấy cũng sẽ trả lời y chang thế thôi.
“Bệ hạ thiệt là, Phong đệ hỏi ý kiến thì ít nhất cũng đôi lời chúc mừng chứ sao lại nói ngắn đến thế! - Hoàng hậu cạn lời.
“Ta chỉ biết quốc thái dân an, người dân có cuộc sống vô ưu vô lo chứ biết gì về chuyện cưới hỏi! Ngoài chuyện đó ra ta cũng chỉ biết chăm vợ, chăm con tính ra bây giờ chúng ta có ba người mang thai xem chừng sau này hoàng cung này sẽ bận rộn lắm đây!” - Hoàng thượng vui vẻ.
“Đúng rồi, sau này sẽ có thêm bốn đứa trẻ! Hoàng cung sẽ náo nhiệt vô cùng, không còn cái cảm giác lạnh lẽo nữa! - Hoàng thái hậu đập tay xuống bàn một cái.
“Hoàng thái hậu giữ gìn long thể, nhưng mà thứ lỗi cho nô tỳ mạo phạm đây là cái bàn thứ năm trong một tháng nay người làm gãy rồi ạ!” - Trưởng ma ma nói nhỏ.
“Điều này bà phải mừng đấy, bàn còn gãy chứng tỏ ta rất khỏe!” - Hoàng thái hậu vui vẻ.
“Tẩu tẩu, người có đôi lời nào cho ngày thành hôn của đệ không ạ?” - Khương Phong nhìn qua Lam Ninh.
“Thưa hoàng thái hậu, con nghĩ là Phỉ Lan đang trong thời kỳ đầu mang thai không thuận tiện để đi lại quá nhiều nên hạn chế về phần nghi lễ và tiếp đãi quan khách sẽ do những người khác đảm nhiệm! - Lam Ninh suy nghĩ.
Đằng Cảnh hơi nhăn mặt lại, tại sao Lam Ninh luôn quan tâm đến sức khỏe và bình an của mọi người còn bản thân mình không màng một chút nào.
“Thưa thái hậu, chuyện thành hôn của ngũ đệ sẽ có người đến báo cáo cụ thể còn bây giờ con xin phép bế Lam Ninh về nghỉ ngơi!” - Đằng Cảnh thao tác nhanh.
“Cảnh nhi, Cảnh nhi ta biết con lo cho sức khỏe của Lam Ninh nhưng ít nhất con nên hỏi xem con bé có dồng ý không!” - Hoàng thái hậu hơi lo lắng.
Không khí bỗng trở nên căn thẳng, sao người Đằng Cảnh nóng lạnh thất thường thế mới một chút đã không hài lòng rồi.
“Lâu lâu thiếp mới nói chuyện với mọi người nên không có mệt gì đâu, chàng cũng ở lại trò chuyện với mọi người một lúc đã! Chiu thiếp đi, khi về phủ thiếp sẽ hôn chàng một cái, chốt kèo không? - Lam Ninh nói nhỏ.
“Chốt!” - Đằng Cảnh tỏ ra bình thản nhưng trong bụng nở hoa.