Bây giờ ngũ vương gia của chúng ta đang bị hoãng loạn với cuộc sống khi lập gia đình. Có nghĩ Đằng Khương Phong cũng không bao giờ dám nghĩ bản thân mình sẽ phục vụ người khác, lại không dám than trách nửa lời.
Từ nhỏ đến lớn toàn được người khác phục vụ, cơm bưng nước rót tận răng không hề động đến một móng tay. Ngoài ra ngũ vương gia còn là một người lắm tiền nên cứ vung tiền để người khác làm theo ý mình thôi.
“Khó chịu lắm sao?” – Đằng Khương Phong xoa bụng Phỉ Lan.
“Ừm, khó chịu lắm luôn cảm thấy buồn nôn!” – Phỉ Lan khó khăn nói.
“Bây giờ tình thế cấp bách người lại không có, nếu ta mời tẩu tẩu đến thăm khám cho nàng chắc không sao đâu!” – Đằng Khương Phong lo lắng.
“Nhưng vương phi vẫn chưa tiện đi lại, kẻo lại động đến vết thương!” – Phỉ Lan lắc đầu.
“Nếu ta mời luôn cả Cảnh ca đến chắc không sao, huynh ấy sẽ bế tẩu tẩu đi như lúc họp gia tộc!” – Đằng Khương Phong chốt kèo.
Lam Ninh nghe người bên phủ của Khương Phong qua báo tình trạng của Phỉ Lan vô cùng lo lắng. Lập tức đứng dậy đi qua nhưng chưa bước được bước nào thì ngã lại ngã nhào ra may mà Đằng Cảnh đỡ lại.
“Muốn giúp người khác trước tiên phải tự lo cho chính mình!” – Đằng Cảnh lấy tay đỡ ngang eo.
“Đa tạ, người đâu chuẩn bị kiệu đến ngũ vương phủ!” – Lam Ninh khẩn trương.
Kiệu nhanh chóng được chuyển đến nhưng ngay vừa lúc đó Đằng Cảnh đã bế Lam Ninh bay đi để lại bao nhiêu cặp mắt nhìn theo.
“Tiểu Phấn tỷ tỷ, vậy bây giờ tụi đệ có cần mang kiệu qua đó không ạ?” – Một trong những người khiêng kiệu lên tiếng.
“Ta nghĩ là không, mọi người về đi! Khi chân của vương phi đi lại bình thường chắc mới cần đến kiệu!” – Tiểu Phấn cười trừ.
“Vâng ạ!” – Mọi người đi về.
“Vậy bây giờ chúng ta nên bay qua đó hay đi bộ hay chạy đây tỷ tỷ!” – Tiểu Trúc kéo tay áo tiểu Phấn.
“Muội nhìn qua thấy cái người kia còn đi bộ thì chúng ta cũng đi bộ thôi!” – Tiểu Phấn nhìn qua A Tịnh.
Đằng Khương Phong cứ đi qua đi lại trước cửa ngóng chờ hình bóng của Lam Ninh nhưng mãi không thấy đâu. Nghĩ là vương phi sẽ không đến được nên đành quay vào với Phỉ Lan.
Vừa quay vào trong đã thấy Lam Ninh ngồi đó trò chuyện với cố vợ bé nhỏ của mình, nhìn qua bàn bên cạnh đã thấy Đằng Cảnh ca ca đang nhâm nhi uống trà khá điềm tĩnh.
“Huynh đến từ bao giờ thế ạ?” – Đằng Khương Phong lại gần Đằng Cảnh.
“Lâu rồi, đệ đến xem tẩu tẩu của đệ dặn dò gì cho Phỉ Lan để biết sau này còn chăm sóc!”
“Vâng ạ, đa tạ ca ca! Yêu huynh quá đi!” – Đằng Khương Phong tung tăng chạy đi.
Vì câu nói đó của ngũ vương gia khiến Đằng Cảnh khó xử vô cùng, cả một đời trong sạch không để bất kì nữ nhân nào đến gần ngoài Lam Ninh nhưng đến bây giờ lại bị đệ ruột của mình trêu ghẹo.
“Vương gia, chẳng lẽ tình địch của vương phi lại là ngũ vương gia!” – A Tú dùng giọng nói dè bỉu.
“Đường đường là một đại nam nhân lại bị một nam nhân khác trêu ghẹo!” – Tiểu Trúc thêm dầu vào lửa.
Tiểu Phấn cùng A Tịnh đứng một góc không dám lại gần, ai đáng phạt thì nên phạt người ngoài chỉ dừng lại ở mức xem thôi.
Từ khi Lam Ninh đến tâm tình Phỉ Lan cũng vui vẻ hẳn lên, cũng quên đi cảm giác buồn nôn. Lam Ninh gọi người mang chút thức ăn lỏng để Phỉ Lan ăn một chút để lại sức.
Bất chợt Lam Ninh nhớ ra là mình để quên một ông vương gia hay giận hờn vu vơ nên nhìn qua mỉm cười. Đằng Cảnh ngồi bên đây thì cảm nhận được tín hiệu nên cũng quay qua. Vừa nhìn thấy Lam Ninh cười với mình thì hơi hốt hoảng nghĩ rằng câu nói lúc nãy của Khương Phong bị vương phi nghe được.
“Tiêu ngài rồi! Chiến tích của vương phi ghê gớm lắm đấy!” – Tiểu Trúc bắt đầu hù dọa Đằng Cảnh.
“Vương gia nhớ một dãy nhà lúc trước vương phi đốt không, thật rực rỡ như pháo ngày tết!” – A Tú thêm chút gia vị.
“Vương phi sẽ không vung kiếm giết người, cũng sẽ không dùng cực hình tra khảo nhưng người có cách khiến người ta sống trong đau khổ!” – Tiểu Trúc thì thầm.
Không biết trưa nay hai đứa này ăn gì mà gan cùng mình dám chọc ghẹo cả đại vương gia và cũng không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng trong vương gia mặt lạnh Đằng Cảnh có để tâm những lời nói đó, cách để người ta sống trong đau khổ có thể là không được ngủ cùng, không được gặp mặt trong nhiều ngày.
Thời gian sau khi trở về lại Hỏa lan quốc thì chủ soái Kỵ Danh không mấy vui vẻ gì, ngày nào lên triều cũng bị quốc vương đẩy cho quá trời việc làm mãi từ sáng tới tối vẫn không xong. Cả chủ, cả tớ bây giờ như rút cạn sức lực ai mà ngờ lần phạt này của quốc vương lại nặng đến thế.
“Bạch Lâm, ngươi còn sống không?” – Kỵ Danh lấy cây chọt vào người Bạch Lâm.
“Thuộc hạ còn thở!” – Bạch Lâm thều thào.
Kỵ Danh cũng không đứng nổi nữa cùng nằm bẹp xuống sàn nhà cũng với Bạch Lâm.
“Mời chủ soái đứng lên nghe chiếu chỉ từ quốc vương ạ!” – Công công đi vào.
“Giờ hai ta nằm nghe được không?” – Kỵ Danh vẫn nằm bất động.
“Chuyện này chắc được ạ!” – Công công khó xử.