Hai người đàn ông bất lực nhìn con sư tử nằm chễm chệ ngay đó, không phải là sợ gì nó chỉ là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ ngàn vàng của đại vương phi.
Hai người đang đi trở lại phòng thì gặp ngay Bảo Thạch cũng đang tức giận đi vào.
''Ai chọc ghẹo ngươi thế?'' - Đằng Cảnh nhìn qua.
''Do con thú cưng mới của vương phi đấy ạ! Nó cắn rách cái quạt trân quý của thần mất rồi!'' - Bảo Thạch không giữ nổi bình tĩnh.
“Ngươi tính đi vào đó để triệt hạ nó sao?”
“Đúng vậy ạ, thần sẽ biến nó thành một con sư tử đực có tiếng nhưng không có miếng!” - Bảo Thạch lấy một thứ vũ khí sắc bén trong người ra.
Đằng Cảnh nhìn vào biết ngay đây cũng là một phát minh thú vị của Lam Ninh, một chiếc dao nhỏ xíu được nhét vào chiếc quạt gấp nhưng thứ này đủ để trấn áp một con sư tử dũng mãnh sao.
“Ánh mắt vương gia là không tin sao? Ngài nhìn đây!” - Bảo Thạch vung tay.
Quốc sư gấp quạt lại hướng theo một chiếc lá đang rơi, hành động nhanh như cắt một phát trúng ngay vào giữa chiếc lá.
“Vương gia thấy hay không, đừng thấy nó bé mà khinh thường!'' - Bảo Thạch vô cùng đắc ý. Truyện Full
''Cũng thú vị đấy! Nhưng ngươi nên từ bỏ ý định đó đi, ta vừa từ phòng vương phi trở ra và con sư tử đang nằm ngay giữa phòng!'' - Đằng Cảnh tỏ vẻ hơi chán nản.
''Có vẻ nó đang bảo vệ đôi giày của vương phi!'' - A Tịnh tỏ vẻ chọc ghẹo hai người.
Đằng Cảnh cùng Bảo Thạch quay ngoắt qua liếc xéo A Tịnh một cái. Không biết cái tính chọc ghẹo người khác học từ ai nữa, trước giờ cậu ấy ngoan lắm mà có làm vậy bao giờ đâu.
A Tịnh cảm thấy câu nói vừa rồi chạm đến tự ái của vương gia và quốc sư nên A Tịnh thu mình lại, không khí bỗng chốc ngượng ngùng vô cùng. Thấy tiểu Phấn cầm một ấm nước đi ngang, A Tịnh chớp ngay thời cơ.
''Thuộc hạ đi xách phụ đồ giúp tiểu Phấn!'' - Chạy ngay không dám nhìn lại.
Mặc kệ đệ nhất thị vệ hai người đàn ông đi về phòng bàn chiếc lược khác, càng mau chóng tống khứ động vật nhiều lông đó đi nhanh chừng nào thì hay chừng ấy.
Tiểu Phấn mở cửa đi vào thì cùng lúc con sư tử cũng muốn đi ra để uống nước, nó đi ngang A Tịnh nhìn nhẹ một cái rồi bỏ đi.
''Hình như ta vừa nghe thấy tiếng ai nói chuyện bên ngoài?'' - Lam Ninh mặt còn ngáy ngủ.
''Chỉ có một con vẹt kêu la um sùm ngoài kia thôi ạ!'' - Tiểu Phấn mỉm cười.
A Tịnh cũng ngầm hiểu được con vẹt ở đây là ám chỉ Bảo Thạch, bên ngoài mặt vẫn bình thường nhưng bên trong lòng thì cười thầm. Ở đây chỉ có mỗi tiểu Phấn là không kiêng nể ai nghĩ gì nói đó, ai chịu thì chịu mà không chịu cũng phải chịu.
Bảo Thạch làm dáng rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, đúng là người mà vương gia tinh mắt chọn được. Bất kỳ lễ nghi, phong tục, tập quán đến cách xoa dịu người khác Bảo Thạch cũng rất được lòng, ngay cả hoàng thượng còn vừa ý nữa mà.
Đằng Cảnh vẫn còn ôm nỗi nhục nên tâm tình không mấy vui vẻ nhưng nói chuyện vài câu với Bảo Thạch thì có vẻ ổn hơn một chút.
Và cũng nhờ trình nấu nướng của Lạc nhỏ ngày một nâng cao, nên cũng phần nào xoa dịu cái bụng đói cồn cào sau một ngày nghe hoàng thượng lải nhải đau hết cả đầu.
''Chú bếp đã khỏe hơn chưa?'' - Đằng Cảnh ngước mắt lên nhìn Lạc rang.
''Thưa vương gia, chú bếp đã khỏe lại rồi nhưng cần nằm nghỉ vài hôm cho lại sức mới trở lại làm việc được ạ!'' - Lạc rang lễ phép.
''Ừm cứ để ông ấy nghỉ ngơi đi! Ta thấy trình độ nấu ăn của ngươi đã khá lên rồi, đã có thể đứng bếp chính được rồi!'' - Đằng Cảnh hài lòng.
''Vâng ạ, tạ ơn vương gia đã khen thưởng!'' - Lạc rang vui mừng.
''Vương phi có nhận xét gì với những món ăn do ngươi nấu chưa?'' - Đằng Cảnh xem xét.
''Vương phi bảo là các món mặn thần nấu đã vừa miệng nhưng các ngon thì vẫn chưa ổn ạ!'' - Lạc rang nói năng từ tốn.
''Ngươi cố gắng rèn luyện thêm! Ta thì đã thấy vừa miệng nhưng vương phi của ta khá khó tính trong việc ăn uống!'' - Đằng Cảnh nhăn mày.
Cả ba người đang trò chuyện nghiêm túc thì thấy bóng dáng ai quen thuộc đi ngang qua.
''Vương gia có muốn đổi món cho bữa tối nay không?'' - Bảo Thạch cười nham hiểm.
''Ăn thì không nhưng ta muốn cho nó nếm mùi thấy được nhưng không chạm vào được!'' - Đằng Cảnh ra hiệu.
Lập tức một nhóm người quay quanh con hổ và túm cổ nó đi.
''Chết mày nha hổ, đây là cái kết cho kẻ dám lườm ta!'' - Bảo Thạch hứng thú chạy theo.
''Mai mốt có gặp hắn thì nhìn thẳng vào mặt, nhớ đừng lườm hắn nhét vào cuổi đấy!'' - Đằng Cảnh chóng tay sau lưng rời đi.
''Vâng ạ!'' - Lạc rang ngơ ngác nhìn theo.
Lam Ninh vừa dậy uống một chút nước xong lại lăn ra giường ngủ.
''Vương gia nói vương phi giống một con mèo lười giờ mới được chứng kiến!'' - A Tịnh nhìn một cái liền nói ngay.
''Vương phi là một con sâu lười! Người từng nói ước gì trong mười hai có thêm một con sâu nữa là gột tả đúng bản chất của người luôn!'' - Tiểu Phấn đắp chăn lại.