Từ lúc đó đến đêm Lam Ninh cứ bị cuống theo giấc mơ đó, nằm xuống ngủ nhưng mãi vẫn không ngủ được. Thời gian Lam Ninh ở lại đây khá lâu chuyện của Đằng Cảnh ít nhiều cô ấy cũng biết, chiến công oanh liệt thì nghe nhiều, sự tàn độc và lạnh lùng thì không còn gì để nói nhưng còn chuyện buồn thì nghe rất ít.
Cứ trằn trọc mãi cũng không được nên Lam Ninh thay trang phục và đi đến tìm hoàng thái hậu. Người già thường hay khó ngủ nên khi vừa thấy Lam Ninh đến thái hậu đã rất vui mừng, cảm nhận của người lớn tuổi cũng rất hay nhìn ra được sau nụ cười của Lam Ninh là cả một câu chuyện dài.
Lam Ninh đến ôm thái hậu rất lâu, thái hậu khá ngạc nhiên nhưng cũng ôm vỗ về cô con dâu bé nhỏ. Sau một khoảng thời gian Lam Ninh cũng ngồi xuống kể lại cho thái hậu nghe câu chuyện về những giấc mơ và cả giấc mơ ban chiều.
Cả hai người như trút hết tâm sự bao lâu nay, thái hậu cũng kể lại câu chuyện hai mươi mấy năm cô độc của Đằng Cảnh và những suy tư trắc trở của bà.
Nỗi niềm bao lâu nay của Lam Ninh cũng được giải tỏa, đã rất lâu rồi Lam Ninh lại có được vòng tay ấm áp này. Gần cả năm rồi chưa được ông nội hay mẹ ôm mình, bây giờ được thái hậu ôm Lam Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thái hậu nhẹ mỉm cười và ra hiệu để các cung nữ đưa vương phi lên giường ngủ. Còn đại vương gia ngủ say như chết không hề phát hiện ra vương phi của mình đã biến mất.
Sứ giả của các vương quốc cũng đã bắt đầu khởi hành, trong màn đêm tối tăm chỉ nghe được tiếng lộc cộc của những cỗ xe cùng với những giọt sương lạnh đêm khuya.
''Người đâu! Vương phi bị bắt cóc rồi, mau huy động toàn bộ lực lượng đi tìm vương phi!'' - Đằng Cảnh gào lên.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng nhưng vương phủ sáng hơn cả mặt trời. Đuốc được thắp cả lên, người đi kẻ lại nườm nượp nhiều vô số kể.
''Có chuyện gì mà bên vương phủ huyên náo thế kia?'' - Kỵ Danh vẫn còn ngáy ngủ.
''Nghe đâu là đại vương phi bị bắt cóc!'' - Bạch Lâm đứng canh gác bên ngoài nói vọng vô.
''Cái gì?'' - Kỵ Danh hét lên.
Không chỉnh trang y phục gì, chủ soái Kỵ Danh trên người vẫn đang mặc đồ ngủ phi thẳng về hướng đại vương phủ.
Ngay giữa một rừng người có một người đang đứng chỉ huy, chia đội quân ra nhiều hướng tìm dấu tích của đại vương phi.
Bất chợt có một luồng sát khí cực mạnh lao đến Đằng Cảnh, khiến cho tất cả mọi người ngay đó đều không phản xạ kịp.
''Lúc trước ta đã nói sao, ngươi phải bảo vệ cho Lam Ninh không để cô ấy rơi vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào. Vậy mà bây giờ ngươi lại để Lam Ninh bị bắt cóc!'' - Kỵ Danh ngồi lên bụng Đằng Cảnh.
Vương gia lúc này cũng chỉ biết im lặng, cảm thấy bản thân là một kẻ thất bại. Lam Ninh ngủ ngay bên cạnh mà cũng không bảo vệ được, vỗ ngực kêu to mình sẽ bảo vệ nàng đến suốt cuộc đời cũng chỉ là lời hứa suông.
''Ơ, mọi người đang diễn tập tình huống hả?'' - Lam Ninh lù lù xuất hiện giữa một rừng người.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người vừa mới cất tiếng nói. Trước mặt mọi người là đại vương phi vui vẻ như ngày nào, một bên là tiểu Phấn đang cầm một giỏ đồ ăn và bên kia là tiểu Trúc đang ôm cái gối ưa thích của Lam Ninh.
''Đại vương phi!'' - Âm thanh đồng loạt.
''Hả? Ta đây, có chuyện gì thế?'' - Lam Ninh vẫn chưa hiểu sự tình.
Một người nhanh miệng đứng ra tóm tắt đầu đuôi câu chuyện và sau đó tất cả ánh mắt lại tập trung vào hai người nam nhân. Một người đang trong trạng thái bị động và người kia trong trạng thái chủ động.
''Mình phải vẽ lại khoảnh khắc này để lưu truyền cho các thế hệ sau!'' - Bảo Thạch phấn khởi.
''Ngài đã khỏe rồi sao?'' - Một binh lính đứng gần hỏi thăm.
''Ta khỏe như trâu, nằm một hôm là lại sức ngay!'' - Bảo Thạch vui vẻ.
Hai người đàn ông tách nhau ra ngay lập tức, cả hai đều ngượng ngùng không ai nhìn hay nói với nhau một câu nào.
A Tịnh tự biết tình huống lập tức cho binh lính lui hết, Đằng Cảnh chạy đến ôm Lam Ninh bay một cái vèo mất hút.
Kỵ Danh cũng lập tức lủi thủi đi về, theo sau là Bạch Lâm. Tiểu Trúc cũng khá buồn ngủ, vừa ôm gối vừa nhắm mắt đi về phòng của vương phi.
Đuốc được tắt hết và vương phủ trở về khung cảnh thường ngày, lúc này mặt trời cũng vừa mới lên, tiếng gà gáy sáng ở khắp nơi báo hiệu một ngày bận rộn đang đến.
Vừa về đến phòng Kỵ Danh liền úp mặt ngay vào gối, Bạch Lâm đứng một bên trông vô cùng chán chường.
''Nhục, quá là nhục không còn gì nhục nhã hơn chuyện này nữa!'' - Kỵ Danh đập tay xuống gối.
''Chưa biết ngọn ngành ra sao đã nhảy bổ vào người ta rồi!'' - Bạch Lâm trêu ghẹo.
''Cũng tại ngươi nói Lam Ninh bị bắt cóc nên ta mới không giữ được bình tĩnh mà cư xử như thế!'' - Kỵ Danh ăn năn.
''Thuộc hạ nghe người bên vương phủ nói sao thì báo lại như thế, còn hành động ngồi lên bụng của vương gia là do chính chủ soái làm thuộc hạ không xui khiến người!'' - Bạch Lâm từ tốn.