Hoa Thúy cuối mặt xuống nhưng mắt thì liếc qua chỗ của Đằng Cảnh và Kỵ Danh, liền thấy tia điện xẹt qua xẹt lại giữa hai người.
Một lúc sau đại vương phi mời tất cả quan khách dùng bữa, khác biệt hoàn toàn từ trước đến nay là người mang và phục vụ thức ăn toàn là nam nhân.
Tận dụng nguồn năng lực có sẵn, tạo ấn tượng đặc biệt với thực khách. Ngoài ra, Lam Ninh trực tiếp chọn ra những binh sỹ xuất sắc kẻ nào không ăn hết là bay màu.
Nói đùa chút thôi Lam Ninh chọn những người này vì an toàn cho mọi người. Quân số bên vương phủ khá đông nên nếu có kẻ nào trà trộn vào cũng dễ dàng phát hiện, cũng như áp chế để người khác không nhòm ngó đến.
“Đại tỷ, đại tỷ quá trời nam nhân luôn!” - Các nữ sứ thần Phong quốc phấn khởi.
Lúc đầu ít người thì còn kiềm chế được giờ thì quá đông rồi, những cô gái đến từ Phong quốc không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
Vị nữ đại sứ cảm thấy các muội muội của mình phấn chấn vui vẻ nên cũng có chút vui. Cô ấy nhẹ nhàng quay qua hướng Lam Ninh khẽ gật đầu cảm ơn vì sự tiếp đón nòng hậu của Du quốc nói chung và vương phủ nói riêng.
Mọi người ăn liên tục, ăn vô cùng ngon miệng ngay cả người kén ăn như hoàng thượng đang cuối mặt xuống ăn không kịp ngước lên.
Hoa Thúy ngồi bên bàn không động đũa chút nào, tay thì vẫn nâng mãi một ly rượu đưa mắt quan sát xung quanh. Cô ta nhìn vào Lam Ninh, Đằng Cảnh đến hoàng thượng cùng hoàng hậu và đến những người đang dùng thiện. Chợt môi Hoa Thúy mấp máy như cười mỉa mai ai đó, sau đó tầm mắt cô ta rơi lên người đại vương phi.
“Từ nãy đến giờ cô ta cũng không ăn gì, hay đã phát hiện ra gì rồi!” - Hoa Thúy nghĩ thầm.
Nửa canh giờ sau Hoa Thúy vẫn nhìn Lam Ninh đấm đuối không dám chớp mắt. Hành động rõ ràng đó ngay từ đầu đã bị tiểu Phấn và tiểu Trúc nhìn thấy.
“Còn nhìn thêm nữa là ta móc mắt ngươi đấy!” - Tiểu Trúc chửi trong bụng.
Đằng Cảnh vẫn liên tục gắp thức ăn cho vương phi nhưng hình như cô ấy không màng tới. Dường như Lam Ninh đang trong đợi một thứ gì đó rất quan trọng, rất đặc biệt.
“Oa, cuối cùng cũng tới rồi!” - Lam Ninh nói nhỏ.
“Nàng trông chờ gì thế?” - Đằng Cảnh tò mò.
“Món tráng miệng ạ! Đảm bảo chàng cùng các vị quan khách sẽ thích cho xem!” - Lam Ninh nháy mắt.
Món ăn cuối cùng lần lượt bày ra trước mặt quan khách, đôi mắt Lam Ninh sáng rực lên.
“Nào! Chàng mở miệng ra, thiếp đút cho nè!” - Lam Ninh đưa tay qua.
Có phải Lam Ninh chiều Đằng Cảnh riết quen luôn, trước mặt vô số người mà vương phi đưa thìa thức ăn lên trước miệng vương gia.
Ánh mắt Đằng Cảnh có chút ngượng ngùng khi làm hành động này trước mặt đông người. So với cảm giác này thì việc để Lam Ninh trông chờ thì chẳng đáng là gì. Thế là vương gia nhà ta há miệng ăn trọn thìa báng ngọt từ vương phi.
“Thiếp đã dựa vào lời góp ý của mọi người làm ra chiếc bánh ngọt này! Vương gia cảm thấy ngon không?” - Lam Ninh nói cười vui vẻ.
“Ừm, rất ngon và đẹp!” - Đằng Cảnh nhìn chằm chằm vào mặt Lam Ninh.
Lam Ninh nghe khen cảm thấy vô cùng vui liền nếm thử một ít. Đến lúc này khi vương phi ngước lên thấy Phỉ Lan, Chiêu Linh và Mộng Tranh nhìn mình bằng đôi má ửng hồng thì Lam Ninh mới phát hiện bản thân đã làm “trò con bò” trước rất rất nhiều người.
“Hơ, ta xin lỗi đã làm hành động vừa rồi! Chân thành xin lỗi!” - Lam Ninh sượng đỏ người.
Đa số các vị sứ thần đều vui vẻ nói không sao, riêng các quan thần và binh lính xung quanh không dám có ánh nhìn khác biệt gì vì họ đã quá quen với khung cảnh màu hồng này. Nếu có thì sẽ bị rơi vào tầm ngắm của đại vương gia và bị đóng băng ngay tức thì.
Đến lúc này Hoa Thúy không giữ nổi bình tĩnh vì chỗ thuốc độc mình bỏ vào thức ăn không thấy có tác động nào.
Đưa mẳ nhìn dáo dác, mọi người nơi đây vẫn bình thường vui vẻ cười nói. Vừa quay qua liền thấy chủ nhân đang đưa một thìa bánh vào miệng nếm thử, Hoa Thúy chuẩn bị đưa tay lên cản lại thì bị ánh mắt sắt lạnh đó nhìn liền đưa tay xuống.
“Kế hoạch ngu ngốc của cô đã bị người đó phát hiện, đừng làm điều vô bổ nữa!” - Giọng nói đầy sụa mỉm mai.
“Thưa vâng! Thuộc hạ sẽ không tái phạm nữa!” - Hoa Thúy nói nhỏ.
Đến lúc này tiểu Phấn và tiểu Trúc mới đưa Hoa Thúy ra khỏi tầm mắt. Không ai có một chiêu cũ rích cứ dùng đi dùng lại mãi nhưng sự đề phòng của vương phi khá hữu dụng.
Lạc rang cùng phòng bếp sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngồi nghỉ ngơi. Lạc rang thấy Bảo Thạch đi tới bèn chạy đến hỏi thăm.
“Thức ăn có vừa miệng các vị thực khách không?” - Lạc rang mở to mắt mong chờ
“Thàng công ngoài dự đoán, ai ai cũng đều khen! Đặc biệt ở món tráng miệng mọi người rất ngạc nhiên trên đời có món bánh độc đáo đến thế!” - Bảo Thạch đứng giữa đám đông nói.
“May thật, thành công rồi!” - Lạc rang cùng mọi người hô vang
Trong lúc các trù bếp vui mừng và hò reo thì Lạc rang nắm tay quốc sư kéo ra một góc thì thầm.
“Người bỏ độc vào thức ăn đã bị tôi bắt và đang giam giữ ở phòng chứa củi!” - Lạc rang tỏ vẻ chán ghét.