Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 320: Chương 320: Chương 317




“Quốc sư, tôi tìm được tất cả các nguyên lại huynh cần để hầm canh tẩm bổ cho vương phi rồi đây! Chú bếp có dặn, trong một lúc mà ăn quá nhiều đồ bổ dễ bị nóng trong người, nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn thanh mát cơ thể nữa nè!” - Lạc nhỏ mang đến cả núi thức ăn.

Đằng Cảnh đã lo xa mà không nghĩ đến việc tiếp tay cho phu nhân của mình chính là quốc sư thân cận bên mình.

Bất chợt tiểu Phấn mở cửa chạy ra với tâm trạng hốt hoảng.

“Có chuyện gì?” - Đằng Cảnh lo lắng.

“Dạ thưa vương gia, vương phi nóng giận quá nên lỡ chân giẫm bể bồn nước rồi ạ! Nô tỳ đi gọi người chuẩn bị bồn tắm khác!” - Tiểu Phấn e sợ.

Vương gia nghe thế vội đi vào, ngài ấy không ngờ Lam Ninh một khi nóng giận lại có sức mạnh phi thường đến thế. Tốt nhất sau này nên thuận theo cô ấy, kẽo lại tức giận lên lại ảnh hưởng tâm trạng và sức khỏe, cơ sở vật chất trong phủ.

“Nàng có đau không? Sau lại giận đến mức đến mức không màng cơ thể thế này!” - Đằng Cảnh khẽ nhăn mày.

“Thật sự thiếp không mạnh đến mức mà giậm chân làm vỡ cả bồn nước tại cái bồn nó yếu á, động một cái nhẹ đã vỡ tan tành!” - Lam Ninh cố gắng thanh minh.

“Không sao, không sao chỉ cần Lam Ninh của ta an toàn!” - Đằng Cảnh trìu mến.

Hiện tại Lam Ninh quấn một cái khăn rất to bên ngoài mặc một chiếc choàng vì tiểu Phấn sợ vương phi của mình bị lạnh. Nhưng cô ấy không biết Lam Ninh đang vô cùng nóng.

Đằng Cảnh đi đến lau mồ hôi, cũng tiện thể lấy bớt chiếc áo choàng ra để Lam Ninh bớt nóng. Tất nhiên do cố ý nên vương gia thấy rõ đôi vai nhỏ và trắng trẻo, còn có chiếc cổ thon dài và đôi ta đỏ ửng do ngượng.

“Chết rồi!” - Đằng Cảnh cuối mặt xuống.

“Hả, chàng bị sao thế?” - Lam Ninh bước vội đến.

“Nàng, lúc này nên tránh xa bổn vương một chút!” - Đằng Cảnh lùi lại.

“Sao thế, tự dưng vương gia đỏ mặt thế? Chàng đi đường xa suy nhược cơ thể sao?” - Lam Ninh tiếng càng lúc càng gần.

Đằng Cảnh lùi dần, lùi dần đến sát vách lều. Lam Ninh chuẩn bị đưa tay lên để sờ lên trán Đằng Cảnh, liền bị ngài ấy nắm tay lại.

“Hửm!” - Lam Ninh ngạc nhiên.

Đột nhiên Đằng Cảnh ôm chầm Lam Ninh vào lòng, ngài ấy ôm rất chặt khiến vương phi không thể nào thở nổi.

“Vương gia, thiếp thở không được!” - Lam Ninh vỗ vỗ vào lưng.

Vương gia từ từ nới lỏng ra nhưng vẫn ôm ghi Lam Ninh, vương phi cũng đáp trả bằng việc ôm vào lưng của Đằng Cảnh.

“Thiếp không sao rồi, vẫn bình an vô sự! Chỉ là lúc nãy bị tên lính đó trói làm trầy da!” - Lam Ninh nhõng nhẽo.

“Ừm, ừm ta xin lỗi vì chuyện của ta đã liên lụy đến nàng khiến nàng phải chịu đau, chịu khổ!” - Đằng Cảnh run run.

“Không sao, mọi chuyện ổn cả rồi!” - Lam Ninh an ủi.

“Với một chuyện khá quan trọng nhìn vương phi của ta bây giờ nhìn...nhìn rất ngon!” - Lam Ninh sờ tay lên vai.

Đúng lúc này tiểu Phấn mở cửa đi vào để chuẩn bị đưa người khiêng bồn nước vào.

“Thưa vương...!” - Tiểu Phấn ngạc nhiên lập tức lui ra.

A Tịnh cũng có việc cần bẩm báo vương gia, nên liền đẩy cửa bước vào. Bên ngoài cũng đang có một toáng binh lính đi ngang, ám vệ trên cây thì đang quan sát cẩn thận.

“Bẩm vương...!” - A Tịnh cũng ngạc nhiên và bay ra ngoài như tên.

Binh lính cũng nhìn thấy khung cảnh bên trong, từ hai hàng dọc thẳng tấp thành một đám lộn xộn không còn hàng lối gì nữa. Còn ám vệ thì người té xuống đất, người xoa mắt liên tục.

“Chỉ toàn phá đám!” - Đằng Cảnh nghĩ thầm.

Từ lúc nghe được câu nói đó từ miệng Đằng Cảnh cộng với việc bị sờ vai thì Lam Ninh đứng đơ người, mặc cho vương gia tiếp tục sờ.

“Một lát vương gia có phạt chúng ta không, A Tịnh?” - Tiểu Phấn lo lắng.

“Ta cũng không biết, lần đầu bị rơi vào tình cảnh như thế này!” - A Tịnh cũng lo lắng.

Cả hai người đều lo lắng, ngã nhoài lên bãi cỏ nằm lo lắng cho bản thân sau khi vô tình ảnh hưởng đến phút giây hạnh phúc của đại vương gia.

“Vương phi đang bị thương đừng ngâm nước lâu! Bây giờ ta đi xử lý công việc đến tối ta đến thăm nàng!'' - Đằng Cảnh hôn lên trán.

Đằng Cảnh nhẹ nhàng bế Lam Ninh đến sau bức bình phong, thu gom mấy miếng gỗ nhỏ vì sợ vương phi giậm phải. Sau đó nhẹ nhàng mở cửa và đi ra ngoài.

“Một chút nữa thôi là ta đã hôn được nàng ấy!” - Đằng Cảnh tiếc nuối.

Gạt qua gương mặt tiếc nuối, vương gia thay đổi sang vẻ mặt tức giận nhìn A Tịnh rồi bước thẳng đến chỗ đang giam giữa Phong Tuyết.

“Đại vương gia, thuộc hạ xin chịu mọi hình phạt vì hành vi vô lễ vừa rồi!” - A Tịnh khom người.

“Sai thì phải phạt nhưng bây giờ chưa phải lúc, bổn vương sẽ đợi đến khi người thành thân sẽ đưa ngươi ra biên giới phía bắc để cho ngươi nếm mùi cay đắng!” - Đằng Cảnh nói.

“Thuộc hạ tuân lệnh!” - A Tịnh hoảng hốt.

Tiểu Phấn sau khi thấy vương gia rời đi liền vội vàng bước vào. Cô ấy lập tức chuẩn bị trang phục để vương phi thay, miệng thì lẩm bẩm lời xin lỗi nhưng không dám lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.