Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 79: Chương 79




Bị hai chân Lam Ninh kẹp lại nên Đằng Cảnh hơi lúng túng nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của Lam Ninh là không chịu buông tha, bèn nương theo chiều gió Đằng Cảnh bế Lam Ninh ra khỏi bàn, đặt lên ghế để mọi người dọn dẹp lại bãi chiến trường trong một phút bốc đồng mà vương phi mình gây ra.

* Đằng Cảnh: Nàng đã ăn gì chưa?

* Lam Ninh: Không có hứng để ăn!

* Đằng Cảnh: Dọn một mâm khác lên đây.

* Lam Ninh: Vương gia sẽ ăn cùng ta?

* Đằng Cảnh: Ừm ăn nhiều người sẽ vui hơn mà cũng cảm thấy ngon miệng hơn đúng không?

* Lam Ninh: Đúng rồi, có người ăn cùng nói chuyện sẽ vui lắm đấy! (gương mặt hớn hở)

Sau khi cơm đã dọn lên bàn thì cả hai người ngồi ăn rất ngon, trên bàn đều là những món mà Lam Ninh thích do chính chú bếp nấu vì ở trong cung không ai hiểu rõ khẩu vị của Lam Ninh bằng chú bếp, bây giờ vương phi đã trở về, chú bếp cũng trở về nên nhà bếp nổi lửa suốt còn lúc trước có một mình vương gia cũng không thích bày biện, chỉ ăn cho có thôi.

* Đằng Cảnh: Ta cũng có chuyện quan trọng muốn nói với nàng!

* Lam Ninh: Hửm chuyện gì?

* Đằng Cảnh: Ta đã cho xây dựng vương phủ bên ngoài cung sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống!

* Lam Ninh: Ưm lúc trước ta có từng nghe hoàng hậu nói về việc này, ngài đã chuẩn bị từ lâu rồi!

* Đằng Cảnh: Đúng thế, bên ngoài sẽ gần với người dân, biết được người dân sống có tốt hay không. Ta đã lên kế hoạch từ lâu nhưng vì ta cứ đi suốt đến bây giờ mới hoàn thành. Lúc trước ta cứ nghĩ mình sẽ ở trong cung đến suốt quãng đời còn lại vì nơi đây chứa rất nhiều kỷ niệm của mẫu hậu ta nhưng bây giờ ta cảm thấy cứ nhớ về những điều quá khứ cũng không phải là một ý kiến hay!

* Lam Ninh: Vâng ạ! (tiện tay gắp đồ ăn cho Đằng Cảnh)

* Đằng Cảnh: Nhưng đến khi nàng đồng ý gả cho ta, vương phủ đó chính là sính lễ để ta cưới nàng!

Lam Ninh nghe thế liền giật bắn người, Lam Ninh biết bản thân mình bây giờ chính là vương phi của vương phủ, là một người cũng có vị thế cao nhưng chưa bao giờ Lam Ninh nghĩ bản thân mình sẽ như thế này. Một cô gái ở thời hiện đại chưa từng có mối tình vắt vai, sống vì công việc, vì gia đình thì khi nghe những câu nói này ai mà không sốc.

Từ câu nói đó của Đằng Cảnh, Lam Ninh như người mất hồn, Vương gia thấy thế cũng im lặng không nói thêm câu nào, đến khi ăn xong thì vương gia cũng rời đi.

* Đằng Cảnh: Nàng ăn xong dùng canh tẩm bổ rồi hãy đi nghỉ!

* Tiểu Phấn: Tỷ tỷ??? (lay nhẹ người Lam Ninh) Tỷ cảm thấy không khỏe ở đâu sao?

* Lam Ninh: Hơ, không không có gì! Ta muốn đi nghĩ một lát nên muội không cần đi cạnh ta đâu, cảm ơn!

* Tiểu Phấn: Hôm nay vương phi sao thế nhỉ, lúc nãy còn bình thường, còn quậy long trời lỡ đất bên thư phòng mà!

Nằm ở trên giường Lam Ninh cứ suy nghĩ về câu nói của Đằng Cảnh lúc nãy, thiệt một lời nói làm cho người ta khó ngủ thật.

* Lam Ninh: Ước gì lúc này có mẹ ở đây, mẹ sẽ cho mình lời khuyên nên phải làm gì!

Tại một nơi thuộc khu nghỉ dưỡng cao cấp của nhà Lam Ninh, trong một căn phòng ấm áp.

* Mẹ Lam Ninh: Anh ơi, em khó ngủ quá!

* Cha Lam Ninh: Sao thế, đói bụng hả để anh đi lấy chút đồ ăn cho em!

* Mẹ Lam Ninh: Không đâu ạ, tự dưng em nhớ Lam Ninh quá cứ có cảm giác lo lắng khi nghĩ về con bé!

* Cha Lam Ninh: Phụ nữ mang thai thường hay suy nghĩ, con bé không sao đâu bây giờ Lam Ninh đang ở nơi an toàn, có người giám sát và chăm sóc nữa mà với lại con bé cũng đã lớn rồi!

* Mẹ Lam Ninh: Mong là con bé mau hoàn thành khóa nghiên cứu mau trở về!

Trở lại phòng của ngủ của Đằng Cảnh thì đến giờ Lam Ninh vẫn chưa ngủ được, lăn qua lăn lại, nằm mọi tư thế vẫn không chìm vào giấc ngủ.

* Lam Ninh: Chắc dạo này mình căng thẳng với mệt mõi quá, vậy mà cái tên đó còn nói mấy cái đó, ha khó nghĩ quá!

Trong ánh trăng sáng có một bàn chân nhỏ xíu, trên tay cầm một cái mền đang đi đến phòng Lam Ninh nhẹ nhàng mở cửa ra.

* Lam Ninh: Hở, ai thế?

* Bánh bao nhỏ: Vương phi tỷ tỷ! (một cách gọi tên vô cùng lạ lẫm chỉ có thể là cách gọi của bánh bao nhỏ)

* Lam Ninh: Ơ là bánh bao nhỏ hả, sao khuya rồi lại đến đây?

* Bánh bao nhỏ: Bánh bao không ngủ được, muốn được ôm ôm! (đưa tay ra)

* Lam Ninh: Nào lại đây, nằm kế ta ta sẽ dỗ bánh bao ngủ nhé! Mà khi đi đến đây bánh bao đã báo cho Khánh công công chưa?

* Bánh bao nhỏ: Bánh bao đã ghi giấy để lại cho Khánh công công rồi ạ!

* Lam Ninh: Ưm, vậy được rồi nào lại đây!

Nhưng Lam Ninh nào biết, lúc này Khánh công công vì tuổi già sức yếu cộng với việc chăm thái tử suốt ngày giờ đã ngủ rất say, không hề hay biết gì. Không biết đến khi tỉnh dậy, ông ấy sẽ sốc đến mức độ nào và khóc thét lên dù cho lúc đó có mười tờ giấy ông ấy cũng không chịu đọc huống chi là một tờ giấy. Còn Đằng Cảnh thì sao nhỉ, lại một lần nữa thấy một nam nhân khác ngủ trên giường mình, còn ôm vương phi của mình. (hí hí)

Nhờ có bánh bao nhỏ nên Lam Ninh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vô cùng ngon lành, hai gương mặt tròn tròn mềm mềm dựa sát vào nhau bỗng có một tiếng động.

- Đằng Cảnh suy nghĩ: Cái đứa cháu này dám ôm vợ mình, mình còn chưa ôm nàng ấy ngủ bao giờ thế mà! (gương mặt cau có)

Thế là Đằng Cảnh cũng không chịu thua, thay y phục ra nhẹ nhàng kéo mền ra ngủ cạnh Lam Ninh, nhìn khung cảnh này giống một gia đình ba người vô cung hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.