Bạch Lâm đang đứng canh gác trước cửa phòng của tiểu Trúc, bây giờ hắn đang vô cùng đâu đầu rõ ràng bản thân đã quan sát rất kỹ ở trên nóc nhà phơi nắng, phơi sương thế mà lại bắt nhầm người, đã thế còn bắt một đứa thân xác nữ nhân mà tâm hồn là nam nhân, quan trọng một lát nữa chủ soái về sẽ thất vọng tràn trề.
- Tiểu Trúc: Ta mà bắt được, ta sẽ treo ngược lên trên và kêu tất cả cung nữ đến chiêm ngưỡng!
- Bạch Lâm suy nghĩ: Treo ngược cho người khác đến ngắm, lúc nãy thì đòi thiến ta!
Sau khi A Hoang thượng triều trở về lập tức báo tin cho vương gia, hôm nay không khí trong triều vô cùng trong lành chắc là không có Đằng Cảnh nên gương mặt ai cũng thư giãn hơn.
- A Hoang: Sáng nay Kỵ Danh đã gửi hòa thư cho hoàng thượng nhưng có điểm lạ là tâm trạng của hắn rất vui vẻ không giống những ngày trước, thuộc hạ nghĩ hắn phải vô cùng tức giận vì vương gia kêu Hỏa lan quốc gửi hòa thư trước.
- Đằng Cảnh: Không ngoài dự đoán!
- A Tịnh: Tên thủ vệ của chủ soái đã bắt tiểu Trúc đi rồi!
- A Hoang: Sao lại bắt tiểu Trúc???
- A Tịnh: Có sự nhầm lẫn ở đây chắc bây giờ hắn đang bưng mặt khóc bù lu bù loa ở đó!
- A Hoang: Vậy chúng ta có cần qua đó đem tiểu Trúc về không?
- A Tịnh: Không cần, cứ để muội ấy ở đó chơi vài ngày với lại A Tú theo sát bảo vệ!
- A Hoang: (nuốt nước bọt) Ta đang lo cho tên Kỵ Danh không biết sẽ sống như thế nào trong những ngày kế!
- A Tịnh: (nhún vai)
Khi nghe xong báo cáo của A Hoang thì vương gia của chúng ta đã lặn mất tiêu, vì chuyện hôm nay của tiểu Trúc nên Đằng Cảnh cùng Lam Ninh không thể đi chơi cùng bánh bao nhỏ. Lam Ninh cũng vì thế phải đi dỗ bánh bao nhỏ một lúc khi vừa trở về lại bị Đằng Cảnh bắt đi dạo.
- Lam Ninh suy nghĩ: Rõ ràng mình vừa qua chỗ thái tử, sao bây giờ tên này lại phải đi nữa muốn được ngồi nghỉ quá!
- Đằng Cảnh: Chúng ta lại kia ngồi nghĩ một xíu!
- Lam Ninh suy nghĩ: May thật!
- Lam Ninh: Tiểu Trúc sẽ không sao hả?
- Đằng Cảnh: Sẽ không sao có A Tú theo rồi!
- Lam Ninh: Chẳng lẽ còn ghi thù chuyện lúc trước.
- Đằng Cảnh: Không phải!
- Đằng Cảnh suy nghĩ: Người chúng muốn bắt là nàng nhưng số chúng không được may mắn bắt nhầm một nô tỳ không biết sợ là gì. Nếu lúc này mà nàng ấy trong tay chúng mình có ngồi im như thế này đợi tin tức không, chắc chắn là không, mình sẽ qua đó và san bằng tất cả!
- Lam Ninh: Lúc sáng ta hứa với bánh bao nhỏ khi tiểu Trúc trở về chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi!
- Đằng Cảnh: Ừm, ta sẽ đến! Bây giờ ta dẫn nàng đi xem vương phủ mới!
- Lam Ninh: Đi nữa hả?
- Đằng Cảnh: Nàng mỗi chân sao?
Bất chợt Đằng Cảnh đặt chân Lam Ninh lên đùi mình, ngồi xoa xoa bóp bóp cho chân đỡ mỗi. Lúc đó có rất nhiều cung nữ, binh lính đi ngang qua mọi người đều vô cùng ngạc nhiên nhưng ánh mắt lạnh lùng của vương gia làm ai nấy phát sợ mọi người nhanh chóng đi qua không dám ngoảnh lại.
- Lam Ninh: Ha ha nhột thật!
- Đẳng Cảnh: Lần đầu ta bóp chân nên không biết phải làm sao! (ánh mắt thất vọng)
- Lam Ninh: Đa tạ ngài, ta đỡ mõi rồi chúng ta đi xem vương phủ của ngài như thế nào!
- Đằng Cảnh: Của hai chúng ta!
- Lam Ninh: (đỏ mặt)
Nơi ở của Kỵ Danh có thêm một người nhưng bị xáo trộn tất cả lên không vô cùng “vui vẻ”
- Kỵ Danh: A Mây ở trong đó?
- Bạch Lâm: Thưa, không phải A Mây!
- Kỵ Danh: Không là A Mây thì là ai, rõ ràng người đã chạy qua ngay trước mắt ta chính là cô ấy!
- Bạch Lâm: Đó là một cung nữ hoặc nói đúng hơn đó là nữ thị vệ của vương phủ.
- Kỵ Danh: Để ta vào xem!
Vừa bước vào trong một ánh mắt sắc lẻm nhìn qua không khí như bị thiêu đốt, thiệt ánh mắt này học từ Đằng Cảnh chứ đâu.
- Tiểu Trúc: Thì ra ngươi là người bắt cóc ta, dám bày trò tiểu nhân bắt ta có giỏi thì vào đây ta với ngươi đánh tay đôi! (vô thế)
- Kỵ Danh: Có lẽ có sự hiểu lầm ở đây.
- Tiểu Trúc: Hiểu lầm ngươi nghĩ ta ngốc sao! Chẳng ai bắt cóc xong lại nói hiểu lầm, mà gan ngươi cũng lớn thật dám bắt người của vương phủ! Oa bây giờ nhìn kỹ trang phục này đâu phải người Du quốc nếu ta đoán không nhầm ngươi là chủ soái Hỏa lan quốc!
- Kỵ Danh: Đúng vậy!
- Tiểu Trúc: Ồ bây giờ mới diện kiến nhưng ta nói thật ngươi xấu hơn vương gia của ta nhiều!
- Kỵ Danh: (cố kiềm nén con giận)
- Tiểu Trúc: Vậy ngươi không phải ngươi bắt ta và khiêng đến đây! (nhìn ra cửa) Nè cái tên rùa rụt cổ, ngươi dám bắt ta đến đây mà không dám ra mặt mà bắt chủ soái của ngươi vào đây!
- Kỵ Danh suy nghĩ: Rùa rụt cổ, lần đầu tiên có người dám gọi Bạch Lâm như thế!
- Tiểu Trúc: Đáng ghét! (dùng phi tiêu ném xuyên qua cửa)
Bạch Lâm bên ngoài nhanh chóng bắt được phi tiêu, cuối cùng Bạch Lâm cũng bước vào trong đối mặt trực tiếp với tiểu Trúc. Từ sáng đến giờ đứng bên ngoài nghe không biết bao nhiêu lần tiểu Trúc mắng hắn bằng nhiều lời khiến người khác đỏ mặt tía tai.