Có phải đại vương phi đã quá liều lĩnh, A Tịnh không tán thành với việc này liền lập tức ngẩng đầu lên nói với tiểu Phấn. Nhưng khi vừa ngước lên bất chợt gặp ánh mắt của tiểu Phấn cũng đang nhìn vào, thế là mắt đối mắt. Cả hai lập tức quay sang chỗ khác để không cảm thấy ngượng.
“Sơ đồ ấy có vấn đề gì sao?” - Tiểu Phấn mở lời.
“Việc bày binh và bố trí đã ổn nhưng tại chỗ ngồi của vương phi thì quá ít người bảo vệ!” - A Tịnh chỉ tay vào bản đồ.
“Việc này tôi cũng đã nói với vương phi nhưng người bảo là yên tâm, không ai đụng được vào dù chỉ là một sợi tóc!” - Tiểu Phấn diễn tả lại gương mặt của Lam Ninh.
“Không biết ngài ấy đang suy nghĩ chuyện gì nữa! Để đề phòng bất trắc tốt nhất ta nên bố trí thêm người!” - A Tịnh thở dài.
Bên phủ của các vị vương gia khác cũng đang tất bật chuẩn bị. Đằng Khương Phong phải năn nỉ gãy lưỡi Phỉ Lan mới chịu ở lại phủ, với tính cách nóng nảy của cô ấy chắc chắn sẽ đòi đi theo Lam Ninh vương phi để bảo vệ an toàn.
“Tại chàng làm ra cái bụng bầu này nên giờ thiếp mới chịu cảnh ngồi ì một chỗ nè!” - Phỉ Lan giảy nảy.
“Coi chừng, cẩn thận! Coi như ta xin nàng đi, tẩu tẩu đã dặn là đang trong giai đoạn đầu của thai kì tránh vận động mạnh!” - Khương Phong hoảng hốt.
“Nhưng mà tại vương gia không đúng sao, tự dưng làm người ta có bầu!” - Phỉ Lan từ tức giận sang mít ướt.
“Ta xin lỗi, tại ta hết! Từ lúc đó đến nay ta không dám một ly rượu nào, nhấp môi còn không dám nữa là! Nhưng mà nàng cũng đừng buồn, sáng mai sẽ có một bữa tiệc chào đón ta và nàng sẽ cùng đến dự!” - Khương Phong an ủi.
“Vậy thì được!” - Phỉ Lan bình tĩnh trở lại.
Khi thấy Phỉ Lan nằm lên giường ngủ Đằng Khương Phong mới thở phào, dỗ người đang mang thai thật khó lúc nắng lúc mưa không biết đâu mà lần.
Đồng cảnh ngộ với ngũ vương gia là đại thị vệ A Hoang, khác với Khương Phong biết dỗ ngọt còn A Hoang thì không biết nói gì. Phò mã rơi vào trạng thái không biết làm gì đành dùng đến hạ sách cuối cùng là nhờ Mặc Bách.
Hiện tại Mặc Bách đang làm nam hầu trong phủ công chúa, chỗ chị em bạn dì thì biết lựa lời khuyên nhũ hơn.
“Coi như ta nợ!” - A Hoang nói với Mặc Bách.
“Không cần nợ, tháng này thưởng thêm cho ta là được!” - Mặc Bách ung dung rời đi.
Còn tại phủ của tam vương gia thế nào, ngài ấy là một người ăn nói dịu dàng nho nhã chắc chắn rất được lòng của tam vương phi Mộng Tranh.
“Thời gian sắp tới thiếp sẽ theo sát để bảo vệ vương phi!” - Mộng Tranh thần thái nói.
“Nàng nhớ cẩn thận!” - Đằng Chính Hằng cười hiền hậu.
“Vâng, thiếp sẽ cẩn thận! Bất kể một kẻ nào dám có ý đồ bất chính với vương phi, thiếp sẽ cho kẻ đó hồn bay phách lạc!” - Mộng Tranh gồng nắm đấm lên.
Đây mới chính là một gia đình truyền thống của Du quốc, êm đềm và hạnh phúc. Khác với hai gia đình kia thì tam vương gia đâu có con nên hai người thích làm gì thì làm. Đặc biệt là tam vương gia sẽ luôn cổ vũ những quyết định của vương phi mình, chí hướng của hai người là một.
Tại một căn phòng khác, trong một góc tối xuất hiện một đôi mắt lóe sáng lên những âm thanh mài dao, mài kiếm phá tan không gian tĩnh lặng.
“Muội muốn dọa ma người khác sao?” - A Tú thắp nến lên.
“Đâu có đâu, muội thấy cơ thể mình bây giờ vô cùng khỏe luôn nên đem mấy thứ vũ khí ra mài dũa lại để mai còn hộ tống vương phi!” - Tiểu Trúc gồng chuột lên.
“Ta nhớ lúc nãy đưa muội thuốc tiêu bầm không đưa thuốc tăng lực sao lại mau khỏe đến thế!” - A Tú khó hiểu.
“Muội đã khỏe từ lâu rồi chỉ sợ người khác thấy những vết bầm nên mới không ra ngoài. Nhưng ngày mai là ngày quan trọng muội không thể không có mặt, an toàn của vương phi là trên hết!” - Tiểu Trúc quyết tâm.
“Khí thế của tiểu Trúc đã trở lại ta rất vui! Ngày mai muội gặp lại những sứ thần của Phong quốc, muội có e ngại không?” - A Tú lo lắng.
“Sao lại e ngại, muội hư thì phạt chỉ là các tỷ phạt hơi nặng tay! A Tú yên tâm nha, Bảo Thạch ca ca vừa mới đến tặng muội một thứ giúp che đây các vết bầm này!” - Tiểu Trúc tỏ ra nguy hiểm.
Tiểu Trúc đi vào trong tủ lấy ra và mặc lên người, thay đổi dáng đi và ung dung bước ra ngoài.
“Muội tính hóa trang thành bà thầy bói sao?” - A Tú buồn cười
“Cái này là Bảo Thạch mang qua và nói đảm bảo không một ai có thể thấy mấy vết bầm tím trên người muội!” - Tiểu Trúc ngô nghê.
Đó là một chiếc áo choàng phủ từ đầu đến chân và với một màu đen huyền bí. Nói gì đến vết bầm ngay cả mặt còn không thấy nữa là.
A Tú được được một phen cười hả hê, sau đó đem ra hai bộ trang phục một nam một nữ.
“Đại vương phi đã chuẩn bị sẵn y phục cho chúng ta, ngày mai muội cứ mặc cái này. Bỏ cái áo thầy bói kia ở nhà đi!” - A Tú đưa bộ nữ cho tiểu Trúc.
Bên phòng, Bảo Thạch đang vô cùng không đồng tình với trang phục vương phi đã chuẩn bị sẵn. Cậu ấy đem cả hai bộ trải lên giường để so sánh, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy bộ của mình đẹp hơn. Nhưng nếu không mặc theo ý vương phi sẽ bị quở trách, vương phi trách một còn đại vương gia phạt mười.
Đang vô cùng khó chịu thì quốc sư nghe bên ngoài có người nói chuyện, có vài binh lính đang đi tuần tra tắm tắc khen y phục mới rất đẹp. Rồi có người bảo lúc nãy mặc thử trong trù bếp Lạc rang đẹp rạng ngời.
“Mình là người đẹp từ trong bụng mẹ mà đi với người mặt thanh mày tú như Lạc nhỏ thì xứng vô cùng! Quyết định rồi, mình sẽ mặc bộ của vương phi!” - Bảo Thạch phấn khởi.